Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

ĐOẢN KHÚC TÂM CA

ĐOẢN KHÚC TÂM CA

James Do

Tôi tên thi sĩ lỡ thời ...
Làm thơ từ buổi đổi đời lưu vong
Câu thơ chất chứa long đong
Vẽ lên hình ảnh núi sông mịt mờ
....
Titi Dang

Câu thơ chua xót ngậm ngùi
Quê hương từ buổi ra khơi mịt mù
Đông về vẳng nhớ lời ru
Thoảng đưa trong gió tiếng ờ ơi. Đau!
....
James Do

Chữ xuân vần với chữ mừng
Sao tôi đón tết lòng rưng rức sầu?
Nỗi đau nằm tận đáy sâu
Nơi chốn tâm khảm nát nhầu nhớ thương
....
Titi Dang

Xuân sang lòng nặng nỗi sầu
Nhìn cây trơ lá mơ câu sum vầy
Lưu vong hai chữ đọa đày
Quê hương nỗi nhớ bao ngày hoài mong


31.12.2017
ĐTNN - TT

Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

RƯỢU CẠN...SẦU CÒN

RƯỢU CẠN...SẦU CÒN

Rượu chung cạn sao sầu vẫn đọng
Môi còn nồng tình bổng vụt bay
Còn đây nỗi nhớ quắt quay...

Đêm đơn hờ hững men cay đắng lòng


Đông giá lạnh trăng hờn lẫn trốn
Tuyết rơi rơi dạ ngỗn ngang nhàu
Ái ân trôi dạt về đâu
Mộng mơ bao thuở chìm sâu ngút ngàn


Tóc xanh nhạt phai tàn năm tháng
Chữ nợ duyên chán ngán não nề
Chợt nghe bừng tỉnh cơn mê
Mình ta chiếc bóng bên lề cuộc chơi


Uống cho thấm tình đời đen bạc
Rót cho đầy chén tạc chung thù
Dật dờ thoang thoảng lời ru
Ta say...rượu cạn...sầu...như vẫn còn!!!


28.12.2017 - TT

Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

GIỮ

GIỮ

Giữ đêm giấc ngủ mệt nhoài
Mộng mơ chìm đắm vòng tay ân tình
.......

Giữ Xuân
trọn ánh bình minh
Lâng lâng nhạc khúc tự tình bướm hoa
Giữ Hè
rộn tiếng ve ca
Phượng tươi sắc thắm đượm tà áo ai
Giữ Thu
với gió heo may
Lạc trôi chiếc lá bay bay đường chiều
Giữ Đông
giá buốt cô liêu
Tuyết rơi ngập lối tiêu điều xác xơ
....
Giữ đây một chút dại khờ
Giữ hương yêu...giữ hồn thơ dạt dào
Giữ câu ân ái vội trao
Giữ môi quyện ngọt tình vào cõi mê...


26.12.2017 - TT

TUYẾT

TUYẾT

Tuyết phủ chiều đông lãng đãng mờ
Tuyết buồn nhạt nắng thoảng bơ vơ
Tuyết ùa lã chã vương hơi thở...

Tuyết lạc bềnh bồng quyện ý thơ
Tuyết toả lung linh đầy niềm nhớ
Tuyết soi rực rỡ ngập câu chờ
Tuyết sầu lẻ bóng tình dang dở
Tuyết lạnh tim côi dạ hững hờ


26.12.2017 - TT

Thứ Hai, 25 tháng 12, 2017

GIỌT ĐẮNG

GIỌT ĐẮNG

Giọt đắng men cay khóc cuộc tình
Sai duyên lỡ phận kiếp ba sinh
Thuyền yêu lạc bến đời trôi dạt 

Lẻ gót cô đơn xót phận mình


25.12.2017 - TT

Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

NÓI EM NGHE

NÓI EM NGHE
Phóng tác theo Rabindranath Tagore


Anh yêu dấu...hãy nói em nghe
bài tình ca anh hát...

...
Khi màn đêm buông xuống
Lúc ngàn sao chìm khuất trong mây
Và khi tiếng gió ru êm giữa những tàng cây
Em sẽ buông lơi làn tóc xoả
Bóng tối là đồng loã của đôi ta
Đầu anh gối giữa ngực em
Cho nỗi cô đơn trong tim không còn nữa
Nhắm mắt lại...im nghe lời anh hát
Khuôn mặt anh mờ khuất giữa trời khuya


Đến khi tiếng hát không còn vang
Ta lặng yên và nghe từng hơi thở
Của cỏ cây khi màn đêm tàn lụi
Ánh bình minh lấp ló cuối chân trời
Ta nhìn nhau...và cất bước chia tay...


Anh yêu dấu...hãy nói với em
những gì anh đã hát...


23.12.2017 - TT

Thứ Năm, 21 tháng 12, 2017

ĐÊM MƯA ĐỘC HÀNH

Ảnh: Pham Hoai Nam
ĐÊM MƯA ĐỘC HÀNH

Ngửa tay
hứng giọt mưa Ngâu
Rớt rơi xuống đất 

niềm đau lạc loài


Tình nào
đã vội xa khơi
Còn đây tiếc nuối
chơi vơi tháng ngày


Mộng vùi
theo những cơn say
Vần thơ sầu nhớ
đọa đày tim côi


Thu tàn 
lá cũng vội rơi
Cây trơ cành rũ
tả tơi bóng chiều


Gót khuya
đơn lẻ quạnh hiu
Tàn canh gió lạnh
liêu xiêu...chân về...


21.12.2017 - TT

Thứ Tư, 20 tháng 12, 2017

THƠ...TRỐN LẠNH...

Trời Đông giá lạnh hồn thơ
Câu từ trốn mất ngồi chờ...hụt hơi...!!!

...............................
THƠ...TRỐN LẠNH...

(Phú đắc)


Đông về giá rét phủ muôn nơi
Lạnh buốt đôi tay bút rụng rời
Chữ nghĩa bay theo làn tuyết mới
Ngôn từ trốn chạy vết mây trôi
Bài thầy bảo nộp không xong nổi
Sách vở gom về để đó thôi
Cố viết vài câu sư phụ khỏi
Âu sầu...đệ tử chẳng còn hơi...!!!


20.12.2017 - TT

Chủ Nhật, 17 tháng 12, 2017

MỘT CHUYẾN XE

MỘT CHUYẾN XE

Câu chuyện kể của một tài xế Taxi ở New York
Có người kêu xe và tôi lái đến địa chỉ được cho! Như thường lệ, tôi nhấn còi xe khi đến nơi. Không ai ra! Tôi nhấn thêm một lần nữa, một lần nữa...vẫn không một động tĩnh nào! Tôi sắp hết ca, đây là chuyến cuối của hôm nay! Tôi có thể bỏ đi không chờ nữa nhưng tôi quyết định không làm thế! Đậu xe đàng hoàng xong tôi đến trước cửa nhà! Vừa đưa tay gỏ tôi liền nghe một âm thanh yếu ớt trả lời: "Xin làm ơn chờ thêm lát nữa!"
Sau một lúc lâu, cuối cùng cửa nhà cũng mở ra. Đứng trước mặt tôi là một bà lão khoảng 90 tuổi! Với chiếc áo đầm hoa và chiếc nón có mạng che mặt tôi cứ ngở như đang xem một vở phim xưa, ít nhất cũng vào năm 1940. Trên tay bà là chiếc Vali bằng Nylon! Nhìn qua khe cửa hở tôi có cảm tưởng căn phòng này đã bỏ trống nhiều năm, không người ở! Bàn ghế trong phòng được bao bọc lại, tường vách trống không, ngay cả chiếc đồng hồ treo cũng không có! Trống rổng...không có gì cả...không chén dĩa, ly tách trên chổ rửa chén...chỉ trong góc phòng, tôi nhìn thấy một thùng Carton chất đầy những khung ảnh!
"Này anh bạn trẻ, có thể giúp tôi cho Vali vào xe không?" bà lão hỏi. Tôi đón lấy chiếc Vali trên tay bà cho vào xe, xong trở lại dìu bà ra xe.
Bà nói cám ơn.
"Không có chi!" tôi trả lời. "Lúc nào tôi cũng lo cho khách như lo cho mẹ tôi"
"Ô, anh đúng là một người gương mẫu." bà trả lời.
Sau khi ngồi vào xe, bà đưa cho tôi địa chỉ nơi phải đến và hỏi tôi có thể chạy ngỏ trong phố được không.
"Nhưng đó không phải là tuyến đường ngắn nhất, hay nói đúng hơn là đánh một vòng xa đấy bà!"
"Không hề gì, tôi không gấp. Tôi trên đường vào viện tế bần!"
"Viện tế bần!" tôi nghĩ trong đầu. Trời đất, đó là nơi những người sắp chết vào chờ chết! Tôi ngó lên kính chiếu hậu, nhìn bà lão một lần nữa.
"Tôi không còn gia đình, bác sĩ cho biết tôi không còn được bao nhiêu ngày nữa!" bà nói với một âm thanh thật nhẹ nhàng.
Lẳng lặng tôi với tay tắt đồng hồ tính tiền và hỏi bà muốn đi đường nào.
Hai tiếng sau đó chúng tôi chạy xuyên qua phố. Bà chỉ cho tôi khách sạn, nơi bà từng làm ở quầy tiếp khách. Chúng tôi chạy đến nhiều nơi! Bà chỉ cho tôi ngôi nhà khi hai vợ chồng bà lúc trẻ đã ở đó. Bà chỉ cho tôi tiệm bán bàn ghế mới vừa mở và bảo khi xưa là một phòng trà nhảy đầm có tiếng. Bà cũng đã từng ăn chơi thâu đêm suốt sáng ở đó!
Có những nơi bà bảo tôi chạy thật chậm. Lặng im không nói gì, chỉ nhìn qua khung kính xe, bà như đang đi ngược về dĩ vãng! Bình mình sắp ló dạng. Chúng tôi đã chạy suốt đêm trong phố thật à?!
"Tôi cảm thấy mệt" bổng nhiên bà lên tiếng. "Chúng ta có thể đến nơi tôi phải đến được rồi!"
Tôi lẳng lặng đưa bà đến địa chỉ bà đưa cho tôi ban chiều. Viện tế bần này to hơn tôi nghĩ! Với chiếc cổng nho nhỏ của nó khiến người ta liên tưởng đến một ngôi nhà nghĩ mát nhiều hơn. Hai nhân viên y tế lo lắng chạy ra vừa khi tôi dừng xe! Có lẻ họ chờ bà đã lâu lắm rồi!
Trong lúc bà ngồi vào xe lăn tôi lấy Vali của bà ra khỏi xe và mang đến cổng!
"Anh lấy bao nhiêu tiền cho chuyến xe?" bà hỏi và lấy ví tay ra.
"Không đồng nào cả!" tôi trả lời.
"Anh cũng phải kiếm tiền mưu sinh!" bà nói.
"Còn nhiều người khách khác mà." tôi cười trả lời.
Và không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi ôm lấy bà! Bà giữ tôi thật chặt.
"Anh vừa đem hạnh phúc đến cho đoạn đường cuối của một lão bà! Cám ơn anh!" rưng lệ bà nói!
Tôi xiết chặt tay bà và bước ra giữa ánh mặt trời đang lên! Sau lưng tôi cánh cửa viện đóng lại. Tôi nghe tiếng vang lên như một nốt nhạc cuối đời!
Ca làm việc tới của tôi đáng lẻ đã bắt đầu nhưng tôi không nhận người khách nào cả. Không định hướng, chìm trong suy nghĩ tôi lái xe qua các nẻo đường. Tôi không muốn nói chuyện cũng không muốn nhìn ai! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà lão ấy gặp một người không tử tế, một người khó chịu, chỉ muốn đưa khách lẹ lẹ để chóng được nghĩ và về nhà?! Chuyện gì sẻ xảy ra nếu tôi bỏ đi sau tiếng còi nhấn đầu tiên?!
Nghĩ lại chuyến xe ấy tôi tin rằng trong đời tôi, tôi chưa từng làm việc gì quan trọng hơn việc đó! Trong cuộc sống vội vã này, chúng ta thường coi trọng những sự kiện lớn lao và cứ thế mà lao theo, ngày càng xa, càng nhanh...Vô tình chúng ta đã quên những việc nho nhỏ, những cử chỉ tầm thường...tất cả cái nhỏ bé này gom lại mới chính là cuộc sống thật sự. Chỉ khi chúng ta dùng thời gian của mình dừng lại, lắng nghe, đừng vội vã bỏ đi hay nhấn còi hối thúc...lúc đó chúng ta sẽ nhận ra...cuộc sống đời này...

Dịch từ Đức ngữ
17.12.2017 - TT

TÀ DƯƠNG

TÀ DƯƠNG

Tà dương lẫn khuất giữa mây chiều
Tím nhạt khung trời bỗng quạnh hiu
Nỗi nhớ đong đầy vương dáng liễu...

Mong chờ hụt hẩng đọng cô liêu
Đâu đây sóng vỗ bờ êm dịu
Thoảng nhẹ xa vời gió vướng rêu
Mỏi gót sương giăng sầu nặng trĩu
Mơ về chốn cũ...lạc hồn phiêu...


17.12.2017 - TT

Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

CHẠNH LÒNG

Ảnh: Pham Hoai Nam
CHẠNH LÒNG

Chiều buông giọt nắng thoảng ơ thờ
Chạnh nỗi u hoài dạ ngẩn ngơ
Dấu ái phôi pha tình vụn vỡ...

Yêu thương nhạt nhẽo lạc đường tơ
Bao đêm gối lẻ sầu duyên nợ
Mấy lúc chăn đơn xót mộng hờ
Nguyệt lão se tình sai mối lở
Nhan hồng tủi phận bạc bơ vơ


15.12.2017 - TT

Thứ Tư, 13 tháng 12, 2017

SAY...

SAY...LỤC BÁT

Rượu vơi chén cạn lòng sầu
Men cay thấm đượm nỗi đau càng đầy
Chung kia rồi đến chung này...
Ta nghiêng đất ngã...trời quay vòng vòng!


SAY...ĐƯỜNG THI

Rượu uống không say chỉ thấy sầu
Chung đầy chén cạn thoáng qua mau
Men cay thấm đượm lòng đau đáu
Giọt đắng phôi pha dạ nát nhàu...

13.12.2017 - TT

Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

LÃNG DU

LÃNG DU

Dang tay
rộng đón bình minh
Lung linh giọt nắng
tự tình bên hiên
Sương mai
cỏ biếc trao duyên
Bâng khuâng lữ khách lạc miền lãng du


Rượu bầu
túi nhạc phiêu lưu
Chơi vơi giữa chốn phù du kiếp người
Say men...
thơ dệt cho đời
Liêu xiêu chân bước...hát lời tình ca!


Ngắm nhìn
trời đất bao la
Gót chân phiêu lãng bước qua cõi sầu
Cỏ hoa
rực rở sắc màu
Trái tim thơm ngát hương đầu trinh nguyên


Môi ươm
trái ngọt nụ duyên
Em cao giọng hát bao phiền luỵ tan
Men nồng
xin rót cho tràn
Uống đi ...chừa cái dối gian
...cho đời .


11.12.2017
TT - ĐTNN

LÃNG DU

LÃNG DU

Dang tay
rộng đón bình minh
Lung linh giọt nắng ...

tự tình bên hiên
Sương mai
cỏ biếc trao duyên
Bâng khuâng lữ khách
lạc miền lãng du
Rượu bầu
túi nhạc phiêu lưu
Chơi vơi giữa chốn
phù du kiếp người
Say men...
thơ dệt cho đời
Liêu xiêu chân bước...
hát lời tình ca!


11.12.2017 - TT

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

BUỒN VIỄN XỨ

BUỒN VIỄN XỨ

Tuyết lạnh Đông sang phủ mịt mờ
Mây trời ảm đạm thoáng bơ vơ
Hồn vương đất mẹ đầy nhung nhớ...

Mắt dõi quê cha nỗi mong chờ
Gió rét phương Tây lòng vụn vỡ
Mưa gào hướng Bắc dạ thờ ơ
Chân đi thuở ấy ai đành nỡ
Lạc bước tha hương kiếp sống nhờ


10.12.2017 - TT

Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2017

CHUYỆN CÂY BÚT CHÌ

CHUYỆN CÂY BÚT CHÌ

Cậu bé nhìn bà của mình đang viết thơ. Qua một lúc cậu bé chợt hỏi: "Bà viết câu chuyện về chúng ta hở? Có thể là câu chuyện về cháu? "
"Đúng đó, bà viết về cháu! Nhưng quan trọng hơn những dòng chữ chính là cây bút chì bà đang sử dụng. Mai này khôn lớn nếu cháu giống như nó thì đó là điều rất tốt. "
Cậu bé ngơ ngác nhìn và không tìm được đặc điểm gì ở ngọn bút. "Nó cũng giống như những cây bút khác thôi!"...

"Đó còn tuỳ vào cách nhìn của cháu. Cây bút chì có năm đặc tính. Nếu cháu có thể dùng làm của mình thì cháu sẽ là người sống yên bình trong thế giới này."

"Đặc tính thứ nhất: Cháu có thể làm những điều vĩ đại, nhưng cháu không được quên luôn luôn có một bàn tay dìu dắt cháu. Đó là Thượng Đế và người luôn hướng dẫn cháu trong ý muốn của người.
Đặc tính thứ nhì: Đôi lúc cháu phải ngưng viết và chuốt ngòi. Bút sẽ vì đó mà mòn đi một ít nhưng sau đó sẽ nhọn hơn. Vì thế hãy học hỏi chịu đựng, cháu sẽ trở thành người tốt hơn.
Đặc tính thứ ba: Để sửa lỗi cây bút chì được trang bị thêm miếng gôm. Cháu phải hiểu sửa sai không là chuyện xấu mà là chuyện cần thiết để chúng ta giữ vững con đường chân chính.
Đặc tính thứ tư: Cây bút chì không cần làm bằng gỗ tốt hay đẹp bề ngoài. Chính yếu là ruột bút. Hãy chú ý đến những gì trong tâm hồn cháu.
Cuối cùng là đặc tính thứ năm: Ngọn bút luôn để lại dấu vết. Cháu nên biết rằng, tất cả những chuyện cháu làm trong cuộc đời đều để lại vết tích. Chính vì thế hãy nghĩ kỹ càng khi làm bất cứ một chuyện gì."

Paulo Coelho

Dịch từ Đức ngữ - 12.2017 TT (Thanh Trước)
 

TUYẾT RƠI

TUYẾT RƠI
 
Tuyết rơi phủ
Chiều Đông ủ rũ buồn
Đêm về rét lạnh hồn đơn...

Ngập ngừng song cửa gió mơn man sầu

 
Lầu băng giá
Mộng tan rã nghẹn ngào
Ái ân trôi lạc phương nao
Đôi tay chới với quơ quào! Trống không.

 
Lòng vương nợ
Duyên dang dở vì ai
Đêm về mơ giấc Liêu Trai
Quyện hoà hơi ấm mệt nhoài xác thân

 
Chân lạc lối
Tình mòn mỏi quạnh hiu
Còn đây trống vắng cô liêu
Tuyết rơi thềm vắng...liêu xiêu bóng hình...

 
09.12.2017 - TT

Thứ Tư, 6 tháng 12, 2017

VỌNG XỨ

Ảnh: Pham Hoai Nam
VỌNG XỨ

Lạc lõng bơ vơ giữa xứ người
Mơ hoài tiếng vẳng vọng à ơi
Nơi đây mắt lệ lòng thương gởi...

Chốn ấy mi cay xót phận đời
Tuyết phủ Đông sang buồn vợi vợi
Giao mùa gió lạnh thoảng chơi vơi
Tha phương đất khách sầu muôn nỗi
Nấc gọi QUÊ HƯƠNG...bổng nghẹn lời!


06.12.2017 - TT

Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017

VẤN VƯƠNG

Ảnh: Pham Hoai Nam
VẤN VƯƠNG

Đông về thêm nỗi vấn vương
Không gian sầu lắng chiều sương phủ mờ
Hồn chìm lạc lỏng bơ vơ
Hương yêu nhoà nhạt câu thơ vụng về...


05.12.2017 - TT

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

KHÔNG ANH

KHÔNG ANH

Trời bắt đầu vào Đông! Lạnh! Cái rét ẩm ướt len lén vào thịt da thật khó chịu! Chẳng thà thật lạnh nhưng khô ráo và có nắng, có tuyết thì thoải mái hơn nhiều! Giờ cứ âm u cả ngày, không mưa thì sương mù, mặt trời trốn mất không ló mặt! Ý thơ cũng trốn mất luôn! Chẳng biết làm gì, nghe nhạc viết bậy bạ vài dòng!
Không biết từ bao giờ tôi có thói quen viết mỗi ngày. Không thơ thì cũng văn! Ghiền như ghiền thuốc phiện! Không viết cảm thấy thiếu một cái gì ấy!
Bài Indigo của...
Yiruma không đủ buồn, không ray rức hay da diết như những bài nhạc cổ điển khác tôi thường nghe! Âm điệu của Guitare và Piano hoà lẫn vào nhau! Chậm chậm đều đều như ru ngủ! Vừa đủ để thả hồn vào mông lung, mơ mộng! Và đủ để tôi nhớ đến anh...đến phiên chợ Noel năm nào...Mới đó mà đã hai năm!
Chợ Noel mở được hơn tuần rồi! Đâu đâu cũng giăng đèn rực rỡ! Những gian hàng nho nhỏ bài biện đủ thứ đồ thủ công nghệ! Thêm những gian hàng ăn uống! Tôi mê chợ Noel! Thật ra không có gì tôi muốn mua nhưng tôi thích cái không khí vui tươi, ấm cúng ở đó! Trời đang lạnh cóng tay mà mua một ly rượu nóng cầm uống, vừa ấm tay, vừa ấm lòng thì nhất rồi! Năm đó có anh cùng đi với tôi...
Vẫn câu nói: "Có gì vui rủ anh đi với cưng!" Tôi rủ anh đi chợ Noel! Trời hôm đó không có tuyết nhưng đủ lạnh! Anh đến đón tôi rồi cùng đi với tôi đến chợ Noel ở Düsseldorf. Lượn hết gian hàng này đến gian hàng khác, ngó hết cái này lại sờ đến cái kia, vui như trẻ nít! Anh vui lắm, còn bảo tôi lựa cho anh chiếc đèn kéo quân bé tí để làm kỷ niệm! Chúng tôi cùng uống rượu hâm nóng, ăn ba cái đồ lặt vặt bán ở đó! Với ly rượu nóng trên tay ra bờ sông đứng nhìn trời nước, anh tâm sự cùng tôi! Kể cho nhau nghe để vơi bớt ưu phiền! Kể cho nhau nghe để thấy lòng ấm hơn, chớ thật ra có những chuyện chỉ nghe rồi để đó không giải quyết được gì. Và chỉ có mỗi một lần đó thôi, anh cùng tôi đi chợ Noel!
Năm sau, năm nay và còn nhiều năm nữa...chợ Noel năm nào cũng có, mà anh thì đã không còn! Cả một tấm hình kỷ niệm cũng không có...Chẳng quan trọng...vì anh vẫn mãi mãi trong lòng tôi! Vẫn với nụ cười lỏn lẻn ngày nào, vẫn tiếng cưng thân thương anh dành cho tôi! Em gái lại nhớ đến anh nữa rồi...
Đăng lại vài tấm hình năm đó! Có một tấm tôi chụp phía sau lưng anh! Hình như ngay lúc đó cảm giác chia ly mất mát đã tiềm tại! Một dáng người thân quen...không thấy mặt, không hiện hữu thật sự...như tiếng chuông điện thoại reo hôm nào sau khi anh mất...bắt lên, nhìn thấy tên anh, hình anh...nhưng bên kia đường dây chỉ là một sự im lặng trống không...


04.12.2017 - TT

Chủ Nhật, 3 tháng 12, 2017

BỐN NGỌN NẾN

BỐN NGỌN NẾN

Bốn ngọn nến cháy sáng trên vòng hoa mùa vọng. Không gian thật yên tĩnh, yên tĩnh đến độ có thể nghe trò chuyện của những ngọn nến.
Ngọn nến thứ nhất thở dài và nói: "Tôi là Hoà Bình. Ánh sáng của tôi mang đến sự an lành, nhưng người đời không gìn giữ hoà bình, họ không muốn có tôi!" Ánh sáng của ngọn nến dần dần yếu đi và cuối cùng tắt hẳn.
...
Ngọn nến thứ hai lung linh và nói: "Tôi là Niềm Tin nhưng tôi cảm thấy mình thừa thãi. Loài người không còn Đức tin và tôi không còn ý nghĩa gì để tiếp tục cháy sáng." Một cơn gió thoảng qua và ngọn nến vụt tắt.
Buồn bã ngọn nến thứ ba lên tiếng: "Tôi là Tình Yêu. Tôi không còn đủ sức để cháy sáng. Loài người đã trở nên quá ích kỷ. Họ chỉ nhìn thấy chính mình mà không nhìn thấy những người thân yêu chung quanh họ." Và với một tia sáng cuối cùng loé lên, ánh nến này cũng tắt hẳn.
Một cậu bé bước vào, ngạc nhiên nhìn những ngọn nến rồi nói: "Ồ, bọn ngươi cần phải cháy sáng chớ không phải tắt hết như thế này! " và bật khóc.
Ngọn nến thứ tư lên tiếng: "Này cậu bé đừng sợ. Bởi vì khi nào tôi còn cháy sáng thì chúng ta vẫn còn có thể thắp sáng lại những ngọn nến khác. Tôi là Hy Vọng."
Với một que gỗ nhỏ cậu bé mang ánh lửa từ Hy Vọng thắp sáng lại những ngọn nến khác để Hoà Bình, Niềm Tin và Tình Yêu được sống trở lại.

TT xin mạn phép dịch một câu chuyện nhỏ từ tiếng Đức.
03.12.2017 - TT

Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2017

VẦN THƠ DANG DỞ

Ảnh: Pham Hoai Nam
VẦN THƠ DANG DỞ

Ta buồn dệt lại những vần thơ
Góp nhặt ưu tư khắc khoải chờ
Kỷ niệm xa xưa còn đọng nhớ...

Hương yêu thuở ấy chẳng phai mờ
Dòng đời nghiệt ngã tan duyên nợ
Phận số u hoài đứt đoạn tơ
Thổn thức canh khuya sầu mộng vỡ
Cô phòng quạnh quẽ lạc trời mơ


02.12.2017 - TT

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

SẦU ĐÔNG

Ảnh: Pham Hoai Nam
SẦU ĐÔNG

Đông về tim giá lạnh
Nỗi cô quạnh bủa vây
Tình trôi theo những áng mây...

Lẻ loi gối chiếc đêm gầy héo hon


Yêu chưa tròn giấc mộng
Đời dậy sóng ngập tràn
Ái ân bọt nước vỡ tan
Thuyền yêu chìm đắm ngút ngàn nhớ thương


Tơ tình vương sầu nỗi
Đường trăm lối lạc loài
Uyên Ương gãy cánh lìa đôi
Đông sang giá buốt hồn côi dật dờ


Gởi hồn thơ tâm sự
Gieo vần nhớ âm chờ
Thương câu lục bát bơ vơ
Luyến lưu một giấc mộng hờ! Tim đau...


01.12.2017 - TT

TẠI...BỞI...VÌ...THƠ

TẠI...BỞI...VÌ...THƠ

Ngớ ngẩn bao lần cũng tại thơ
Cơm khê cá khét bởi lờ mờ
Đường thi lộn xộn hoài không nhớ...

Lục bát lăng xăng kiếm nãy giờ
Tứ tuyệt đôi câu mình tưởng bở
Vài dòng bát cú thật lơ mơ
Này ta vướng phải đành mang nợ
Trả hết cho đời thắm mộng...hơ...
...hơ hơ hơ...


01.12.2017 - TT