Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

SÀI GÒN NỖI NHỚ

SÀI GÒN NỖI NHỚ

Sài Gòn đó trong một ngày sắp tắt,
Ánh lửa hồng rực sáng khắp chân mây.
Sài Gòn xưa ta nhớ mãi nơi này,
Quê hương đó bao tháng ngày xa cách.


Đã qua rồi thuở học trò cắp sách,
Chiều chậm về trên ghế đá công viên.
Nơi phương xa ta vẫn nhớ triền miên...
Vẫn da diết khát khao tình đất mẹ.


Mơ một ngày trời quê hương hoa lệ,
Đón ta về vòng tay ấm tình thương,
Cho mắt buồn thôi hết chẳng còn vương
Sài Gòn hỡi...chờ ta...ta trở lại.


11.12.2016 - TT

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

VÀI DÒNG SUY NGHĨ TRONG MÙA VỌNG

VÀI DÒNG SUY NGHĨ TRONG MÙA VỌNG 
Ngày còn bé tôi đã học được từ ông nội tôi: "cho thì sẽ được nhận. Không cho đi thì sao có thể nhận lảnh, mà người trả lại cho mình không nhất thiết là kẻ đã nhận lảnh của mình."
Trãi qua bao nhiêu năm trong cuộc sống tôi vẫn ghi nhớ câu nói này. Và trong bao nhiêu đổi thay, lên xuống của cuộc đời tôi đã nhận lảnh và đã cho đi. Có những người tôi cho mà không cần biết có được đáp trả. Nhưng cũng có khi tôi nhận từ những ngườ...
i không quen biết hay ít ra cũng chưa từng nhận được gì nơi tôi.
"Cho thì sẽ được nhận." Bất cứ là chuyện gì...ngay chính cả yêu thương.
"Cho thì sẽ được nhận." Hãy cho nhau yêu thương. Không có tình yêu thì không có sự sống. Món quà vô giá mà chúng ta có thể trao cho nhau đó là yêu thương. Hãy cho nhau yêu thương để nhận được yêu thương và để thế gian này đầy ấm áp của tình yêu.


07.12.2016 - TT
.........................................................
Tôi đang đi hành khất hết cửa nhà này đến cửa nhà kia
dọc suốt đường làng
lúc xe Người vàng óng xuất hiện đằng xa
như một giấc mơ rực rỡ;
lòng nhủ lòng tôi hỏi
đức vua oai phong này là ai!

Hy vọng trong tôi giang cánh tay cao;
tôi thầm nghĩ ngày xấu số từ đây thôi chấm dứt;
tôi đứng đợi chờ của bố thí
chẳng hỏi xin mà có
và bạc vàng trên bụi đường rơi vãi tứ tung.

Xe ngừng nơi tôi đang đứng.
Người đưa mắt nhìn tôi
rồi bước xuống, mỉm cười.
Tôi thầm nhủ duyên may đời mình
thế là đã đến.
Nhưng chẳng chần chừ, Người lại chìa bàn tay phải ra
mà nói – có gì cho ta không?

A ha, gớm chưa lời thử lòng vương giả
khi mở bàn tay ăn xin một thằng hành khất!
Bối rối, tôi đứng lặng im lưỡng lự một hồi,
rồi từ từ móc trong bị lấy ra
hạt lúa nhỏ bé vô cùng đưa cho Người.

Nhưng, ngạc nhiên xiết bao,
lúc ngày tàn,
giốc túi ăn xin ra nền đất,
tôi lại thấy giữa đống của bố thí nghèo nàn
hạt lúa vàng vô cùng nhỏ bé.
Tôi khóc nức nở, nghĩ bụng
ước gì đã có tấm lòng
dám cho Người tất cả những gì là của riêng tôi!


Rabindranath Tagore