Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

TÀN THU

Ảnh: Pham Hoai Nam
TÀN THU

Buốt lạnh chiều mưa lá nhẹ rơi
Từng cơn gió lốc thoảng bên trời
Đông chưa kịp đến Thu tàn vội...

Bỏ mặc cành trơ lặng lẽ rời
Xoãi cánh chim di tìm tổ mới
Nai vàng ngớ ngẩn lạc ven đồi
Tha phương khắc khoải niềm chờ đợi
Nắng phủ Xuân về chẳng cút côi.


31.10.2017 - TT

Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

KỶ NIỆM “THƠ THƠ”

KỶ NIỆM “THƠ THƠ”

“Thơ Thơ” là tên của nhóm thơ nho nhỏ mà cách đây hơn một năm tôi lập ra! Thơ Thơ chính thức ra đời vào ngày 29.10.2016. Nhưng thật ra trước đó một tuần trong một phút tình cờ Thơ Thơ đã hình thành. Với chiếc lá đỏ được nhặt về và một đêm không ngủ tôi viết lên câu thơ đầu tiên trong đời: “Ta về nhặt lá thu rơi”. Đăng lên Facebook cùng với tấm hình chụp khi chiều, thế thôi, không nghĩ gì hết!
Không ngờ sau vài phút, KM cô bạn thân thương chưa từng gặp mặt đăng lên mấy câu thơ nối tiếp:

“Ta về nhặt lá Thu rơi”
Bước chân hoài niệm nhớ người xa xưa
Ta về giữa chốn người thưa
Mưa rơi nhè nhẹ gió đùa tóc mây
Ta về đây, giữa chốn này
Hồng hoang một thuở thơ ngây ngọt ngào...

Chắc là “ma thơ” nhập, nổi hứng tôi họa lại mấy câu! Tưởng xong rồi! Ai ngờ, sáng đi làm mở Facebook lên...ôi thôi ba bốn bài họa của đứa em mà lúc bỏ quê hương đi anh chàng chưa học hết lớp hai nữa! Hay hay, vui vui...làm tiếp xem sao, tôi nghĩ thế! Tối về lại một tấm hình và một câu thơ mở đầu đăng lên. Hôm sau được thêm vài bài họa...nhiều hơn hôm trước nữa. Liên tục vài hôm và tôi đi đến quyết định thành lập nhóm cho mọi người có một sân chơi!
Chúng tôi lúc đó ngoài KM, cô bạn của tôi ra, không ai biết làm thơ! Cứ viết đại vài câu, miễn sao nghe cho êm tai, có vần có điệu chút là ổn rồi! Vì là nhóm thơ kín chỉ có người trong nhóm mới đọc được thôi nên mọi người không ngượng tay viết. Chủ yếu là vui với nhau. Ngày nào cũng vậy, tôi xướng, mọi người họa...Thơ vui, thơ buồn, thơ đàng hoàng, thơ đâm hơi, dài, ngắn...cái chi cũng có. Dần dần Thơ Thơ là nơi chúng tôi gặp gỡ, trò chuyện, vui đùa. Ghiền đến nổi kẻ đi làm trể, người nấu cơm khê, thức khuya, dậy sớm, quên ăn, biếng ngủ...Không phải chỉ người viết thôi, vì có mấy người viết đâu, mà kể cả người đọc cũng bị ghiền. Số đông trong nhóm không sống ở Việt Nam vì thế Thơ Thơ trở thành nơi cho chúng tôi trao dồi lại tiếng mẹ đẻ!
Thơ Thơ có lịch trình đàng hoàng. “Sáng tác” chỉ từ thứ hai đến thứ năm, đề tài do tôi hay KM đưa ra. Thứ sáu là ngày “quậy” với tranh thơ vui. Cuối tuần tôi đưa thơ “thứ thiệt” hay đăng bài viết lên cho mọi người đọc. Đại đa số trong nhóm chưa hề gặp mặt nhau nhưng thật thân thương. Bài vở không hay, không theo niêm luật, nhưng có ai để ý đến bao giờ. Phải nói viết riết quen tay, tìm từ ngữ càng lúc càng dể dàng hơn, thơ cũng vần điệu hơn. Tôi có thể viết như ngày hôm nay cũng phải nói là do Thơ Thơ. Nhờ có Thơ Thơ tôi mới bắt đầu viết lại tiếng Việt sau nhiều năm không đụng tới.
Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn! Thời gian sau kẻ này người kia bận bịu đủ điều nên Thơ Thơ không còn hoạt động như trước nữa! Dù vậy tôi vẫn tiếp tục đưa bài vào cho đứa con tình thần của mình! Bạn bè ai có thời gian thì vào xem, hay viết vài dòng.
Cảm ơn nhé Thơ Thơ, cảm ơn những người bạn thân yêu của tôi dù có người tôi chưa từng gặp mặt. Ít ra trong cuộc đời này chúng ta đã từng tiếp xúc, vui đùa với nhau. Một kỷ niệm đẹp mà tôi luôn ghi khắc, một khoảng thời gian đáng yêu, đáng nhớ. Hy vọng trong quảng đời còn lại chúng ta sẽ có dịp gặp nhau!
Tôi đăng lại đây Sớ Táo Quân của Thơ Thơ...như một cuốn phim dĩ vãng...

SỚ TÁO QUÂN ĐINH DẬU
Hôm nay là ngày đưa Ông Táo
Về Trời báo cáo việc trần gian.
Ông Táo vốn hay chui xó bếp,
Nay đường hoàng cưỡi mây đến Thiên Cung...

Muôn tâu Ngọc Hoàng
Thần xin kính bẩm
Hôm nay đến lượt
Thơ Thơ vào chầu
Bày tỏ trước sau
Tình yêu dân tộc
Xa quê lận đận
Đã mấy mươi năm
Ấp ủ trong lòng
Giữ gìn Quốc Ngữ
Quên ăn mất ngủ
Moi óc nặn gan
Cười nói chẳng màng
Âm mưu ấp ủ
Ngày Thần quên ngủ
Tối lại quên ăn
Bỗng loé trong tâm
Vườn Thơ Facebook
Diên Hồng tụ tập
Văn sĩ hiền tài
Bốn bể về đây
Kết thành Huynh Đệ

Huynh Đệ cái mà Huynh Đệ
Táo Việt
Từ chốn Việt Nam
Táo thần xin kể
Thơ Thơ chỉ mấy tuần lẻ
Quy tụ được khá đông
Bé mới lọt lòng
Từ "Carolina" miền biển
Cũng muốn đăng tên
Nhỏ tuổi cao niên
Ranh giới vô biên
Ngành nghề đủ cả
Từ "Florida"
Đến cả „Tét xa“
Rồi "Đức Quốc Xã"
Đến "Ốt xì tra lia"
Việt Nam quê nhà
Sum họp lục hoà
Trong tình thân ái!

Thân ái cái mà thân ái!
Kính tấu Ngọc Hoàng
Khi Thơ xuất hiện
Thần dân tám chuyện
Chung sức đồng lòng
Ngày nhớ đêm mong
Có ai "còm" là xuất hiện
Có người quên bén
Vào trễ giờ làm
Có người lang thang
Đọc thơ và cơm khét
Có người khóc thét
Ôi phone đã hết pin
Tất bật đi tìm
Xem nơi nào cứu hộ
Mặt trời vừa tỏ
Vào check Thơ Thơ
Mây tím giăng mờ
Chưa thèm đi ngủ
Trong đầu bận thủ
Sáng tác thơ hay
Sinh Nhật vui vầy
Post làm quà và thắp nến
Mặt mày chưa biết
Nhưng vẫn đùa vui
Kính tấu Ngọc Hoàng ui...

Thần xin kính tấu!
Nhiều người vui thú
Dù không mần thơ
Vẫn đợi, vẫn chờ
Vào xem ủng hộ
Vài câu góp gió
Thêm nghĩa thêm tình
Đinh Dậu đến gần
Chúc nhau sức khoẻ

Thôi rồi vừa “phẻ”
Đã thấy kẹt xe
Việt Nam tè le
Khắp nơi là nước
Táo xin kiếu trước
Táo Đức tiếp bước
Tấu tiếp Ngọc Hoàng

Táo Đức
Muôn tâu Ngọc Hoàng
Thần thì cà tàng
Từ từ tiếp tục
Báo cáo mục lục
Facebook Thơ Thơ

Báo cáo cái mà báo cáo!
Facebook đề thơ
Thi nhân thỏa chí
Sáng tác văn thi
Lời thơ lãng mạn
Nỗi nhớ miên man
Quê nhà xa cách
Những mối tình nồng
Biệt ly ngàn dặm
Kẻ nhớ người trông
Quên ăn mất ngủ
Sớm say chiều xỉn
Đôi mắt lờ mờ
Tướng đi lảo đảo
Hên...vẫn không sao

Không sao cái mà không sao...
(Thần tiếp tục)
Thơ văn hình ảnh
Tranh vẽ nhạc hoà
Truyện thơ chọc cười
Đem hết cả lên
Ai nấy vui tươi
Cười rơi khỏi ghế
Nhưng vẫn còn mê
Thơ người đem chế
"Hai Sắc Ti Gôn"
Em khỏi lấy chồng...!!!

Ôi buồn lòng cái mà buồn lòng!
Buồn quá nên ăn
Nào cơm nào phở
Nào cháo nào chè
Trứng chiên bì chả
Mang cả vào thơ!
Dạ thưa Ngọc Hoàng,
Mới nói tới ăn
Thần đà thấy đói
Cà phê chưa uống
Bánh mì chưa ăn
Mà đã lăn xăn
Thơ văn tấu báo

Táo xin cúi chào
Ngọc Đế bao dung
Ban bố ơn lành
Khắp thôn khắp xóm
Bình yên sức khỏe
Thịnh vượng an khang!
Thần xin cất bước
Hẹn đến năm sau
Mình sẽ gặp nhau
Nếu còn có hứng
Giờ Táo cỡi mây
Đi về chốn ấy
Facebook đăng lên
Thơ Thơ cùng đọc...

Tạm biệt
Good bye…
Au Revoir
Auf Wiedersehen


Sớ : Kiều My - Thanh Trước
Tranh : Diên Hiếu


Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

LÃNG QUÊN

Cảm tác thơ của anh James Do
Ảnh: Pham Hoai Nam

LÃNG QUÊN

Đêm chìm
biển nhớ sầu cô quạnh
Đong đầy
giọt lệ khoé mi tràn
Lòng nghe
hiu hắt chăn gối lạnh
Chờ ai
năm tháng sắc hương tàn


Gió rét
trời Đông tình quên lãng
Tuyết phủ
bên thềm đợi dấu chân
Trăng tàn
gác vắng hồn lơ đãng
Bình minh
chợt đến...hạt sương tan...

29.10.2017 - TT
 

CHÌM

CHÌM
Ảnh: Pham Hoai Nam
 
Chìm trong
ký ức ngọt ngào
Hương yêu ngày cũ

nao nao cõi lòng

Chìm vào
khoảng trống hư không
Bàn tay hụt hẩng
hoài mong đợi chờ

Chìm sâu
nỗi nhớ thờ ơ
Chiều thu lá rụng
bơ vơ cánh diều

Chìm theo
trống vắng cô liêu
Tháng năm mòn mõi
...quạnh hiu chợt về!

29.10.2017 - TT
 



Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

CÁT BỤI

CÁT BỤI

Một nửa chừng xuân chợt bồi hồi
Đêm tàn lặng lẽ giọt sương rơi
Sầu vương vấn nợ tơ tằm gởi

Hận tủi duyên hờ bọt nước trôi
Kiếp sống tan bay cùng cát bụi
Tình bao sóng gió dập tơi bời
Yêu thương vụn vỡ xa tầm với
Lệ khóc buồn than số phận người

28.10.2017 - TT

RƠI

RƠI
Ảnh: Pham Hoai Nam

Sương rơi
đọng phiến cỏ non
Chiều Thu gió lộng từng cơn rét về

 
Mưa rơi
tí tách vĩa hè
Mộng tình rách mướp não nề hồn côi

 
Lá rơi
từng chiếc bồi hồi
Ái ân vụn vỡ rã rời bao đêm

 
Trăng rơi
bóng ngã bên thềm
Lã lơi ánh nguyệt môi mềm rượu cay

 
Tình rơi
theo những cơn say
Ta rơi giấc mộng Liêu Trai! Ngỡ ngàng...

 
28.10.2017 - TT

Thứ Năm, 26 tháng 10, 2017

NHẮN GỞI

NHẮN GỞI

Thuyền ai đó trên sông trôi lờ lững
Hãy cho ta nhắn gởi những yêu thương
Đem tâm tư mang về tận cố hương

Nơi ta vẫn bao ngày vương vấn nhớ


Dòng Sa Giang vẫn bên bồi bên lỡ
Nhịp chèo khua vẫn hờ hững vọng vang
Câu hò buông khi chiều sắp lụi tàn
Thương biết mấy xóm làng xưa quê cũ


Bạn bè xưa giờ có còn đông đủ
Ngôi trường làng đã đổi chủ hôm qua
Con đường quê một thoáng chợt nhạt nhòa
Hình ảnh cũ luôn là trong tiềm thức


Bao kỷ niệm chìm sâu vùng ký ức
Chợt hiện về trong giấc ngủ không yên
Rồi dật dờ trong nỗi nhớ triền miên
Rưng rưng lệ đau niềm đau biệt xứ


Mơ một sớm trên bước đường lữ thứ
Dừng chân nơi phố cũ ngắm trăng tà
Ngửi hương lúa mới gặt cánh đồng xa
Khe khẻ nói...Sadec...ta đã về...


26.10.2017 - TT (Thanh Trước)

Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

MỘNG TÌNH

MỘNG TÌNH
Ảnh: Pham Hoai Nam
 
Chờ vòng tay trong đêm đông hoang lạnh
Vuốt ve hồn không cô quạnh tim yêu
Đâu màng chăn lệch gối xiêu
Hương tình ngây ngất giáo điều vùi chôn

Ngọt chút môi hôn lãng quên cay đắng
Chôn nỗi buồn vào hơi nóng thịt da
Cho dù bão nổi mưa sa
Câu ân ái chẳng nhạt nhoà phôi phai

Đêm dần tắt xa xôi ai mờ khuất
Trống đôi tay hồn lây lất quạng quờ
Chăn buồn gối lẻ bơ vơ
Mộng tình chợt tỉnh dật dờ. Tim đau!

25.10.2017 - TT
 









THƯA

THƯA

Đời thưa từng sợi tháng năm
Ngày vơi nắng ấm hương trầm thoảng bay
Sao thưa lạc giữa ngàn mây
Đèn khuya dõi ánh trăng gầy héo hon


Rừng thưa bóng ngã lối mòn
Thu về lá rụng cây còn cành trơ
Sương thưa giọt đọng ơ hờ
Cỏ khô úa nhạt đợi chờ cơn mưa


Gió mùa se lạnh song thưa
Ầu ơ tiếng vọng đong đưa võng buồn
Bàn tay thưa ngón se suôn
Ta ngồi úp mặt sầu tuôn đầy sầu


Lưa thưa một sợi tình đau
Tóc xanh phai nhạt theo màu thời gian
Chiều đông sót chút nắng tàn
Bụi trần rơi rớt bên ngàn lau thưa...

 
25.10.2017 - TT

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2017

KHÓI TÍM

KHÓI TÍM

Một làn
khói tím lững lờ
Gợi thương gợi nhớ gợi chờ gợi mong

Thuyền xưa
nay đã xa dòng
Sầu vương mắt tím cô phòng quạnh hiu

Thu về
lá đổ bao chiều
Lẻ loi bóng nhạn cô liêu gọi đàn

Lạc trông
về phía mây ngàn
Sương khuya giăng phủ thềm hoang. Lạnh lùng...

 
24.10.2017 - TT

HOÀNG HÔN TÍM

HOÀNG HÔN TÍM

Hoàng hôn ráng đỏ phủ lưng đồi
Lữ khách ơ thờ thả mộng trôi
Nhạc thoảng êm vang hoà tiếng suối

Hồn say sắc tím lỡ chân dời...

24.10.2017 - TT

TÂM GIAO

TÂM GIAO
 
THANH thanh liễu rũ bên hồ
TRƯỚC thềm trăng sáng bóng HOÀNG HẠC lâu
Thi nhân trỗi khúc tiêu sầu...

Khoan thai vũ điệu sắc màu hương yêu...

Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017

TÍM NHỚ

TÍM NHỚ

Tím nỗi hoài mong khắc khoải chờ
Tím trời mộng mị thoáng vu vơ
Tím vương nét mực bao nhung nhớ

Tím cả hoàng hôn chút dại khờ...

 
22.10.2017 - TT

Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

NHƯ CHIẾC QUE DIÊM

NHƯ CHIẾC QUE DIÊM

Cùng thời với Vũ Thành An, Ngô Thụy Miên, Lê Uyên Phương...nhạc sĩ Từ Công Phụng cũng được nhiều người biết đến trong thập niên 60, 70 qua những ca khúc trữ tình như “Bây giờ tháng mấy”, “Mắt lệ cho người”, “Giọt lệ cho ngàn sau”...Không hẳn là ca khúc hay nhất mà ông sáng tác nhưng "Như chiếc que diêm" là một ca khúc có nhiều kỷ niệm đối với tôi!
Nhiều năm trước, trên con đường vượt biển tìm tự do tôi có dịp gặp người nhạc sĩ này! Ông được tàu Cap Anamur vớt sau tôi mộ...t ngày! Trong thời gian chờ đợi được phân phối đến trại tị nạn ngoài ăn và ngủ chúng tôi chỉ có thể ngắm trời ngắm biển mà thôi! Lúc đó ông thường ôm guitar lên boong tàu ngồi hát! Ngoài bài vừa sáng tác tri ân Cap Anamur ông hay hát "Như chiếc que diêm". Thật tình lúc đó tôi không biết bài hát này hay như thế nào vì có bao giờ nghe được hết bài đâu! Cứ mỗi lần đến đoạn "Thôi cũng đành như chiếc que diêm một lần loé lên..." là nguyên một đám nhóc rình đâu sẳn cùng hét lên "rồi tắt luôn" , thế là ông giận lên và hết hát! Sau này nghe lại mới thấm!
"Đời anh sớm muộn gì
Đời em sớm muộn gì
Tình ta sớm muộn gì...cũng hấp hối"

Một đời người, một cuộc tình vừa chớm đã vội tan! Biết thế nhưng vẫn lao đầu vào, vẫn đam mê để có được một lần
"Rót cho đầy hồn nhau,
đắp cho đầy đời nhau
Những men nồng tình sâu rã rời"

Đau thương, khắc khoải nhưng hạnh phúc vì đã yêu và được yêu! Như chiếc que diêm chỉ một lần loé lên, lung linh thắp sáng trong phút chốc, đủ rồi...

NHƯ CHIẾC QUE DIÊM
- Từ Công Phụng -


Đời anh sớm muộn gì
Đời em sớm muộn gì
Tình ta sớm muộn gì ...cũng hấp hối

Thôi cũng đành một kiếp trăm năm đời người sẽ qua
Cũng đành một thoáng chiêm bao tình người cũng xa
Cũng phôi pha những điêu ngoa, theo vết môi cười tàn tạ

Thôi cũng đành một kiếp phong ba lệ tình cũng xa
Xuống đời ta những nguôi ngoai rồi người cũng xa
Cũng xa ta, cũng xa ta theo dòng nghiệt ngã mù lòa

Vì lời em sớm muộn gì cũng một lần gian dối
Tình anh sớm muộn gì cũng đưa vào tăm tối
Đời anh sớm muộn gì, đời em sớm muộn gì
Tình ta sớm muộn gì cũng hấp hối
Rót cho đầy hồn nhau, đắp cho đầy đời nhau
Những men nồng tình sâu rã rời

Thôi cũng đành như chiếc que diêm một lần lóe lên
Thắp đời em sáng lung linh, buồn một cõi riêng
Những đêm sâu, những canh thâu
Nghe nước mắt nặng giọt sầu

Thôi cũng đành như kiếp rong rêu một lần hóa thân
Cuốn về phong kín tim ta một đời chói chang
Những đam mê, những ngô nghê
Với tình người nhỡ lời thề

Thôi cũng đành như tấm gương tan mờ phai vết xưa
Xót dùm cho tấm thân ta ngựa bầy đã xa
Những đêm mơ thấy tan hoang
Hương tình vừa chớm muộn màng


21.10.2017 - TT

Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

ĐÔNG XA XỨ

ĐÔNG XA XỨ
Ảnh: Pham Hoai Nam

Gió rét đêm về buổi lập Đông
Ngoài hiên buốt lạnh xót xa lòng
Sầu tư gối lẻ vơi cơn mộng

Quạnh quẻ chăn đơn thiếu giấc nồng
Tuyết phủ trời Tây hồn luyến đọng
Mưa mờ đất Bắc dạ hoài mong
Mơ Xuân vội đến xua buồn trống
Nắng đẹp ngàn hoa tỏa sắc hồng

20.10.2017 - TT




Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

NHẶT

NHẶT
Ảnh: Pham Hoai Nam


Ta về nhặt chút nắng tàn
Nhặt chiều lá rụng thu vàng ngẫn ngơ
Nhặt niềm cô quạnh hững hờ

Nhặt bao nhung nhớ mộng mơ cuối mùa

Nhặt cành hoa úa trong mưa
Nhặt dòng suối lệ vỡ ùa mắt nai
Nhặt đầy một chút tàn phai
Nhặt thêm vụn vỡ tháng ngày phôi pha

Ta đi nhặt lại tình ta
Nhặt luôn ký ức miền xa chợt về
Nhặt vùng kỷ niệm đam mê
Nhặt bao cay đắng ê chề xót xa

Nhặt câu ân ái nhạt nhoà
Nhặt lời hẹn ước dịu xoa cõi lòng
Nhặt đêm tuyết lạnh trời đông
Nhặt màu mực tím...viết dòng thơ yêu!

19.10.2017 - TT
 


Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

BÓNG NGHIÊNG

BÓNG NGHIÊNG
Ảnh: Pham Hoai Nam

Bóng nghiêng
bóng ngã xuống đường
Để hình đếm những đoạn trường ngày qua


Mắt nghiêng
mắt nhớ người xa
Bụi ngang một thoáng nhạt nhòa chính em


Tóc nghiêng
suối tóc tơ mềm
Thẩn thờ nghe tiếng bên thềm lá rơi


Môi nghiêng
thèm một bờ môi
Để rồi hụt hẫng chỗ ngồi quạnh hiu


Chiều nghiêng
cô lẻ từng chiều
Bóng nghiêng...một bóng liêu xiêu! Đêm về...


18.10.2017 - TT
 

Thứ Ba, 17 tháng 10, 2017

MỘT CHÚT

MỘT CHÚT

Một chút nắng
ngỡ ngàng bên thềm vắng
Một chút hồng

cho má phấn thêm xinh
Một chút tình
cho thu vàng mộng mị
Sớm sương mờ
vương mí mắt long lanh...

 
17.10.2017 - TT

Thứ Hai, 16 tháng 10, 2017

KHẮC KHOẢI

KHẮC KHOẢI
Ảnh: Pham Hoai Nam

ĐỢI

Nhạt nắng hoàng hôn phủ lối về
U hoài vọng tưởng giấc đam mê
Người đi dạo ấy sầu nhân thế
Kẻ ở buồn tênh đợi góc lề

 
CHỜ
Gió thoảng lay buồn gợn suối mơ
Vàng thu lá rụng thoáng ơ thờ
Cô đơn lặng lẽ đầy niềm nhớ
Trống vắng xa đưa một nỗi chờ

 
MONG
Vẫn cứ ôm hoài nỗi nhớ mong
Thuyền xa bến cũ sắc se lòng
Câu ru vụn vỡ từng chiều ngóng
Tiếng hát chơi vơi mãi lạc dòng

HỤT HẨNG
Đông về gió lạnh rít ngài sân
Khắc khoải từng cơn tiếng vọng gần
Chới với tay ôm hồn hụt hẩng
Rưng rưng ngấn lệ xót xa hằn

16.10.2017 - TT

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

THỀM YÊU


THỀM YÊU

Thời gian dừng lại bên thềm
Cho hoa thêm thắm cho tình thêm xanh
Nắng vàng dù có mong manh...

Hương trinh muôn thuở vẹn dành tim yêu...


15.10.2017 - TT

MỘNG VỀ

MỘNG VỀ

Bâng khuâng lối nhỏ thả hồn mơ...
Giọt nắng chiều ru mãi hững hờ
Chiếc ghế hằn in tình dẫu lỡ

Âm thầm ngóng đợi dạ im chờ...

15.10.2017 - TT

Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

DÁNG LIỄU

DÁNG LIỄU

Liễu rũ bên hồ dáng ngã nghiêng,
Bâng khuâng giọt nắng vướng ưu phiền.
Cô liêu giấc mộng hồn chao liệng

Lặng lẽ buông dài suối tóc tiên...

14.10.2017 - TT

Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2017

TÔI TẬP LÀM THƠ

TÔI TẬP LÀM THƠ

Mệt thật...còn thêm chán nữa! Nằm hoài muốn mục cả xương sống! Định làm thơ cho đỡ buồn mà chữ nghĩa đi đâu hết rồi! Nghĩ cũng ngộ, thơ làm không được mà viết văn thì gần như chỉ cầm bút lên là xong ngay...từ ngữ không biết ở đâu thi đua nhau kéo tới! Khác nhau ở chổ nào đây?!

Tôi yêu thơ văn từ bé! Thuở còn đi học tôi rất giỏi văn, mà chỉ văn thôi, thơ chưa biết tới, thơ chỉ đọc! Tiểu học thì chỉ làm văn tả cảnh, con này con kia! Lên trung học mới bắt đầu bình giảng! Văn bài tôi làm lúc nào cũng được điểm cao, nhưng lời phê của giáo viên thì đúng là...chán chết được: "Văn NGẮN gọn, đầy đủ ý!". Mấy thầy cô hình như thông đồng với nhau sao ấy. Cho dù lên lớp, đổi thầy, đổi cô mà lời phê cứ...không đổi! Tôi không viết dài, viết không được! Nhìn vào đề tài, nắm lấy ý chính, xong là viết thôi...làm sao mà dài được! Nói là không dài, nhưng bình một đoạn văn, một bài thơ, có ngắn đến đâu thì cũng phải một trang giấy! Lối viết này không hiểu sao thầy cô lại thích, chắc vì không phải đọc lâu...đở nhức đầu!

Bây giờ chuyển qua thơ. Rỏ khổ! Này nhé từ trước đến giờ chưa học niêm luật đàng hoàng, bỏ không sữ dụng tiếng mẹ đẻ cũng lâu, đùng cái xài lại mà lại chơi vô thơ ngay! Vốn liếng từ ngữ thì chỉ có tới lớp 9 trung học! Lúc mới làm có người bảo rằng tôi muốn tự tử! Thơ là tột đỉnh của văn chương, từ ngữ tôi không ra hồn mà bài đặc làm thơ! Còn cho rằng đọc thơ tôi làm thì nhà thơ hết hứng làm thơ...hic...hic!
Yêu thơ, cộng thêm bản tính cứng đầu, tôi không bỏ cuộc, cứ tiếp tục viết! Phải nói cũng do nhiều động cơ mà tôi còn làm thơ đến bây giờ, trong đó có nhóm bạn Thơ Thơ thân thương của tôi! Cám ơn mọi người trong Thơ Thơ đã cùng làm thơ cùng vui với TT, lúc nào cũng đón nhận những câu thơ vụng về của TT.
Khác với văn xuôi muốn viết sao viết, thơ có luật có lệ, có âm có điệu! Tôi thì làm thơ luật "rừng"! Đọc thơ người khác, để ý cách viết, âm điệu rồi viết thôi! Hên thì có bài trúng luật! Vì vốn từ không nhiều nên thơ tôi làm cũng giống như văn: "NGẮN"! Chỉ bốn câu thôi mà cũng đủ mệt rồi! Cứ viết, đọc lên nghe êm lổ tai thì được rồi!


Mặt nước hồ thu ngập nắng vàng...
Gió thu nhè nhẹ...lá thu bay.
Lữ khách dừng chân hồn lưu luyến,
Văng vẳng điệu buồn...nhớ thương ai
(02.11.2016)


Kết quả của 10 hôm làm thơ đó! Rồi cứ thế mà viết! Lúc đầu viết cho đỡ buồn, viết để tìm về chút gì đó gọi là quê hương...ngày nào cũng viết! Và bây giờ thì tôi biết thế nào là cái nợ hay nói đúng hơn là cái nghiệp văn chương! Càng viết càng "ghiền"! Tôi đem cả tâm tư, suy nghĩ của mình đưa vào câu thơ lời văn...Niêm luật vẫn không biết, phải nói là nhờ Facebook! Tôi đem những bài thơ nghe tàm tạm được đăng lên Facebook hệ công chúng và quen được vài bạn làm thơ trong trang thơ! Một quá trình mới bắt đầu, không dể dàng!
Lần đầu tiên có người phân tích thơ tôi qua niêm luật: nào là sai vần, sai thanh, lỗi hạc tất, phong yêu...Trời đất! Tôi có biết yêu quái nào đâu, thế nào là thông vận, lạc vận...Phát khóc, muốn bỏ, không làm thơ luôn rồi. Bạn bè thương, an ủi, khuyến khích, chỉ dẫn...Tôi học. Để rồi biết Bằng, biết Trắc, biết vần, biết điệu...

Yêu thơ, tôi học làm thơ. Tôi viết bằng cả tâm hồn. Và tôi có những người bạn đồng cảm. Sợi tơ thơ văn liên kết chúng tôi dù kẻ trời Đông, người phương Tây, dù chưa hề gặp mặt, cho tôi một chút ấm áp quê hương, xoa dịu nỗi đau xa xứ...và tôi sẽ mãi còn viết. Viết trải lòng, viết vì yêu! Văn hay thơ, hay hoặc dở...tất cả đều không quan trọng...

TRẢ NỢ THƠ

Ta làm thơ cho vơi sầu nhân thế
Vơi nỗi buồn cô lẽ những chiều mưa
Khi gió đông lạnh lùa kẻ song thưa
Giọt lệ nào nét ưu tư đọng ứ

Ta làm thơ quên cuộc đời lữ thứ
Kiếp lưu vong nơi xứ lạ quê người
Viết đôi dòng thương gởi chốn xa xôi
Vơi tâm sự vơi nỗi lòng mong nhớ

Ta làm thơ đâu màng hay với dở
Thơ từ tim từ hơi thở của ta
Mang tâm tư của một kẻ xa nhà
Từng câu chữ đậm đà tình đất mẹ

Ta làm thơ cho tình người mở hé
Kẻ bên Đông người mé cõi trời Tây
Nợ tơ tằm cùng đã trót mượn vay
Trả cho hết kiếp này...một kiếp này thôi nhé!!!
(11.10.2017)


13.10.2017 - TT


ĐƯỜNG XƯA

ĐƯỜNG XƯA

Đường xưa lối cũ dấu rêu phong
Thoảng gió sương mờ nỗi nhớ mong
Nắng đỗ thềm hoang nhoà nhạt bóng

Tình nhân khuất nẻo xót xa trông...

 
13.10.2017 - TT

Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017

TRẢ NỢ THƠ

TRẢ NỢ THƠ

Ta làm thơ cho vơi sầu nhân thế
Vơi nỗi buồn cô lẽ những chiều mưa
Khi gió đông lạnh lùa kẻ song thưa...

Giọt lệ nào nét ưu tư đọng ứ


Ta làm thơ quên cuộc đời lữ thứ
Kiếp lưu vong nơi xứ lạ quê người
Viết đôi dòng thương gởi chốn xa xôi
Vơi tâm sự vơi nỗi lòng mong nhớ

Ta làm thơ đâu màng hay với dở
Thơ từ tim từ hơi thở của ta
Mang tâm tư của một kẻ xa nhà
Từng câu chữ đậm đà tình đất mẹ

Ta làm thơ cho tình người mở hé
Kẻ bên Đông người mé cõi trời Tây
Nợ tơ tằm cùng đã trót mượn vay
Trả cho hết kiếp này...một kiếp này thôi nhé!!!

11.10.2017 - TT

LẠI VẦN ÔN


LẠI VẦN ÔN

- NGŨ NGÔN

Lại gặp phải vần ôn
Như thơ dậy sóng cồn
Thi nhân đành lẫn trốn
Kẻ sĩ khó vùi chôn
Bát cú vui chơi rộn
Dăm câu sáng cả hồn
Nhân gian nhiều lộn xộn
Phẩy bút chút cho ồn

- THẤT NGÔN

Hay nè lại gặp phải vần ôn
Cứ thể như thơ dậy sóng cồn
Mấy thuở thi nhân đành lẫn trốn
Nay thì kẻ sĩ khó vùi chôn
Đường văn bát cú vui chơi rộn
Lục bát dăm câu sáng cả hồn
Bỏ mặc nhân gian nhiều lộn xộn
Ta đây phẩy bút chút cho ồn

11.10.2017 - TT

VỜI VỢI

VỜI VỢI

Anh nắng mai tỏ rạng
Trong một sáng mùa Xuân
Lạc mắt em bâng khuâng

Ươm mầm tình yêu chớm

Mưa Hạ về một sớm
Phủ ngập cả lối về
Anh ru giấc ngủ mê
Hương yêu hồng đôi má

Em giờ như chiếc lá
Tô sắc thắm trời Thu
Bay bay trong sương mù
Theo lời ru anh hát

Giữa trời mây bàng bạc
Em trăng sáng đêm rằm
Dõi bước anh xa xăm
Trong âm thầm hoang vắng

Chiều Đông về nhạt nắng
Tuyết trắng giăng đất trời
Tình ta buồn vời vợi
Chim trời bay vụt bay...

11.10.2017 - TT

Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

VỠ MỘNG

VỠ MỘNG

Em thời cũng muốn viết vần ôn
Chúng bạn xem qua bỗng hết hồn
Kẻ đọc cho rằng bài không ổn
Người nghe tất dạ thấy bồn chồn
Đường thơ bát cú chỉ ghi lộn
Tứ tuyệt bao từ phải vội chôn
Bởi tính ham vui làm lộn xộn
Đành thôi vỡ mộng cái âm ồn


09.10.2017 -TT

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2017

STELLA

STELLA
 
Chờ ai phố vắng đèn màu
Hoa xinh sao nỡ héo sầu vì ai
Nắng chiều dù có nhạt phai...

Nụ cười xin giữ miệt mài tháng năm
Lung linh tựa ánh trăng rằm
Sáng soi rạng rỡ người thầm ái yêu
Môi son má thắm mĩ miều
Em tôi đâu kém nàng Kiều Đông Ngô!

 
06.10.2017 - TT
 
Tặng em gái yêu cuối tuần!

Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017

ƯỚC VỌNG

ƯƠC VỌNG

Hạ tàn bôi xoá niềm đau
Thu về lá đổ úa nhàu...lãng quên
Đông sang giá rét buồn tênh...

Xuân tươi chợt đến lạc trên sóng tình...

05.10.2017 - TT

VÕNG TÌNH

Ảnh: Pham Hoai Nam
Cảm tác bài VÕNG TÌNH của anh James Do

VÕNG TÌNH

Võng tình ...
ai mắc ngang trời
Đưa câu ân ái
đong lời yêu thương
Cho tình
đậm mối tơ vương
Ru em trọn giấc
mộng thường đắm say
Ru em
tay ấm vòng tay
Đong đưa nhịp võng
gió lay trưa hè
Tàn canh
lá rụng thu về
Võng tình quyện chặt
đam mê hương đời...


04.10.2017 - TT

TÌNH THU

TÌNH THU

Thu về
một thoáng cô liêu
Công viên ghế đá ...
đìu hiu lạnh lòng
Lá rơi
từng chiếc xa trông
Mưa rơi nhỏ hạt
sầu đong đầy sầu
Xuân xanh
héo rũ còn đâu
Cây khô tàn úa
theo màu thời gian
Còn đây
một chút nồng nàn
Đem hong trong nắng
chiều vàng cuối thu...


04.10.2017 - TT

Thứ Ba, 3 tháng 10, 2017

SẦU TÍM

SẦU TÍM

Lạc bước rơi vào cõi mộng hoang
Bơ vơ tím thẫm giữa mây ngàn
Buồn vương sợi rối lòng ngơ ngẫn
Vọng tiếng tơ chùn khúc thở than
Dạo phiếm ai bi sầu nhạt nắng
Hồn chìm lạc lõng kiếp điêu tàn
U hoài quặn nhói tim xa vắng
Kỷ niệm chôn vùi dẫu nặng mang


03.10.2017 - TT

TÌNH THƠ CỦA THANH TRƯỚC.

TÌNH THƠ CỦA THANH TRƯỚC.
- Chau Doan

****************
Thanh Trước là Titi Dang,rời quê hương năm 16tuổi. Cô bỏ lại sau lưng biển xanh, cát trắng. Bỏ lại những chiều hè cùng bạn lang thang nơi đồng nội nô đùa, rồi hái hoa bồ công anh đã khô thả bay theo gió. Bỏ hương hoa dại màu vàng mơ thường cài lên mái tóc. Bỏ con đường quen thuộc đến trường. Bỏ hương dạ hạp thoang thoảng trong đêm. Trên con tàu ra đi ấy, Trước làm quen với một người anh. Anh ấy hiền lành, vui vẻ, thường nói chuyện và động viên cô trên đường đến xứ người. Rồi những tháng năm gian khổ :học để giao lưu, ổn định cuộc sống. Với bản ngã của người Việt, Thanh Trước đã hòa nhập cuộc sống Đức, có công ăn việc làm như ý muốn. Và tình yêu đầu đời chớm nở. Niềm vui chưa kịp nghe lòng mình lâng lâng thì anh ấy ra đi về cõi vĩnh hằng. Trước đau đớn trong lòng. Nỗi đau biết đến thuở nào mới nguôi ngoai. Một năm sau khi anh ấy mất, trong tản văn VIẾT CHO ANH, Trước viết :
"Một năm rồi đó anh. Một năm anh đã xa cõi tạm bợ này mà đi về nơi xa xôi khác. Nơi đó có gì hở anh? Có gì vui như anh thường hỏi em :"Có gì nói, anh đi với cưng "Em không biết! Em chỉ biết nơi đây có người vợ u buồn, những đứa con thương nhớ cha,anh chị em, bạn bè thân thiết... và em nữa "
Rồi TitiDang như nói với chính mình :"Mà không phải,... ít ra anh và em còn gặp lại nhau sau một thời gian dài mất liên lạc. Tuy không được bao lâu thì anh đã ra đi nhưng mình có những giây phút bên nhau hàn huyên tâm sự "
Trước nhìn cuộc sống một cách thẳng thắn, vô tư nhưng trong lòng đầy xót xa:"Bây giờ anh đã hết buồn lo,hết cô đơn, hết sự dằn vặt bởi những lỗi lầm trong cuộc sống ...Và trong một góc nào đó của trái tim em vẫn có anh "
Đọc những tâm sự mà Trước viết, lòng tôi thấy bùi ngùi và ngưỡng mộ Trước vô cùng. Bởi vì, bài viết của Trước thật sâu sắc. Sâu sắc ở chỗ là Titi Dang đã trải lòng mình một cách chân thành, với nỗi nhớ vô bờ người mình yêu thương trên facebook. Một điều hiếm thấy ở những người nước ngoài, cho dù họ là Việt kiều đi nữa. Vì sao thế? Vì tình yêu đó trong sáng, lung linh như những vì sao trên bầu trời. Tình yêu đó là tình yêu cao thượng, biết sẻ chia, lo lắng cho nhau khi khó khăn, buồn vui. "Ngồi. Ngồi gần với nhau. Ngồi gần nhau hơn "để cảm thông, dìu dắt nhau qua những ngày vất vả trên xứ người. Không dối lòng, lợi dụng nhau.Bạn bỏ ta đi ta buồn. Huống hồ gì người ta tin yêu bỏ ta đi mãi mãi, khiến lòng ta trống trải, hoang vắng đến độ nào. Dù mới học lại ngữ nghĩa của tiếng Việt nhưng tản văn trên là điểm sáng trong thi văn của Thanh Trước. Còn thơ của Trước thì sao?
1-NỖI NHỚ QUÊ HƯƠNG DA DIẾT.
Con người khi bỏ xứ mà đi, có thể là ý thức hệ, do ước vọng cuộc sống tốt đẹp hơn, hay đoàn tụ gia đình thì trong tiềm thức của họ vẫn in sâu, âm ỉ như mạch ngầm nỗi nhớ về quê hương. Quê hương là nơi ta sinh ra và lớn lên với bóng mát cây đa đầu làng,mái chùa rêu phong. Quê hương tiếng chuông ngân vang trong sáng sớm,là phố xá, là tiếng rao đêm quen thuộc, là ánh đèn khuya hiu hắt trong cơn mưa. Là quán bên hè phố ta ngồi, uống từng ngụm cà phê cùng bạn bè huyên thuyên đủ thứ chuyện. Là trái cốc, miếng ổi chia nhau ăn cùng và tiếng cười khúc khích của nhau khi đọc thư ai đó bỏ vào học bàn
Người ơi, đất khách xa xôi ấy
Con nhớ làng quê nhớ cánh diều
Cánh diều của tuổi thơ, của những tháng ngày rong chơi cùng bạn bè. Cánh diều nâng mơ ước bay xa nay còn đâu nữa. "Người ơi "là từ dùng làm lời gọi khiến người đọc đau lòng theo nỗi nhớ của Trước.
Mọi người ai cũng mong muốn đến tết để được sum họp với gia đình. Cùng cúng cơm ông bà, cùng đón giao thừa. Chúc mừng năm mới gặp nhiều may mắn và hạnh phúc. Tết xứ người buồn lắm! Một ngày làm việc mệt mỏi như bao ngày khác
Tết quê ta rộn rụp tiếng cười
Tết nơi đây im im vắng lặng
Mấy ngày tết, đón giao thừa là giây phút thiêng liêng. Việc làm, buôn bán... đều gác lại. Nhà cửa được trang hoàng bằng lồng đèn,kết hoa.nhất là trước đấy mươi ngày, ai cũng lặt lá mai cho kịp tết. Mệt lắm cơ nhưng mà vui, mà chờ đợi những nụ mai buông mày hé nụ.Những ngày cuối đông, trời se se lạnh, những nụ mai hé miệng vàng tươi, hương thoang thoảng trong gió.Thật tuyệt vời!
Người ta nhặt lá nhành mai
Ta ngồi đếm lasbay bay giải sầu.
Những ngày giáp tết, người xe đông đúc, ngược xuôi. Đường quê rộn rã tiếng cười. Đâu đâu cũng bừng lên một màu vàng của hoa cúc
Tết quê hương hoa tươi sắc thắm
Tết quê người tuyết trắng rơi rơi
Không gì vui bằng đi chợ tết. Người chen lấn, đủ sắc màu áo hoa. Hàng hóa bày bán la liệt. Mua rồi mà cứ muốn nhìn cho đã chẳng chịu về
Người đi chợ tết đón xuân
Ta ra quét tuyết trước sân lạnh lùng
Rồi khoảnh khắc thiêng liêng cũng đến :Giao thừa. Cả nước tưng bừng pháo hoa như cầu mong dân an quốc thái. Người người an lành, thành đạt trong cuộc sống và tình yêu.
Người đi hái lộc đầu năm
Ta nâng chén rượu cay cay...ấm hồn
Những câu thơ mà các bạn vừa đọc là bài thơ TẾT của Thanh Trước viết vào xuân năm 2017.Bài thơ chan chứa nỗi buồn của Trước cũng là nỗi buồn của những người xa quê hương. Không ai muốn vậy cả. Nhưng cuộc sống có những bước ngoặt thì xa cách là nỗi nhớ khôn nguôi. Đọc mà lòng bùi ngùi. Thương bà con mình quá! Vật chất thì họ có thừa nhưng cái ấm nồng, hương vị tết dân tộc thì họ thiếu. Nếu có thì cũng nhạt sao bằng ở quê chứ. Xét về tính nghệ thuật thì đây là một bài thơ hay. Thủ pháp dùng từ ngữ thật tình. Phép so sánh đi suốt bài thơ giữa cái tết quê hương và quê người. Là hai bức tranh xuân khác nhau về từ sắc thái tình cảm đến sắc màu mùa xuân. Chúng luôn đối nghịch nhau. Ví như :
-Tết quê ta -tết quê người, tết nơi đây
-Rộn ràng tiếng cười _im im vắng lặng
-Nhặt lá nhành mai - ngồi đếm lá bay bay giải sầu
-Người đi hái lộc -nâng chén rượu cay cay... ấm hồn
Phép so sánh và đối nghịch đó vừa bổ sung, vừa tương tác cho nhau, làm bài thơ đạt đến đỉnh cao của miêu tả cảnh sắc và biểu cảm của người viết. Rất hay nhưng cũng rất đau lòng Trước ơi!
2-CHỮ TÌNH BUỒN MÃI KHÔNG THÔI.
"Khi buồn tôi tập làm thơ "Thanh Trước nói vậy. Ở đời ai mà chả buồn. Buồn như cơn gió đến rồi đi.Sao Trước một người mạnh mẽ về cá tính, quyết đoán trong công việc lại buồn đến thế? Buồn vì tình đầu phải chia ly trong mất mát. Lời yêu thương chỉ nói bằng ánh mắt chứ chua ngỏ bao giờ. Buồn vì hạnh phúc vỡ tan và buồn vì bên mình không có bạn tri kỉ
Trăn khuya còn có một đôi
Riêng ta lẽ bóng đơn côi lạnh lùng
Rượu đây ta uống cạn chung
Cạn tình, can nghĩa...cạn cùng nhân duyên
Buồn đến thế là cùng. Cũng may, Trước đã giải tỏa nỗi buồn bằng cách trải lòng mình trong thơ.Thơ Thanh Trước đa dạng và phong phú trong thể loại. Tất cả những gì Trước viết đều nằm trong chữ TÌNH. Xin các bạn hãy đọc bài BẢN TÌNH CA sau đây :
Phôi pha theo những tháng ngày
Còn đây cỏ úa heo may lạnh lùng
Một mình tôi giữa mênh mông
Nhớ người năm cũ, đau lòng ướt mi
Rong rêu phủ ngập lối đi
Đường xưa còn đó, người thì nơi đâu
Tim ghi một dấu tình sầu
Giờ đây ngăn cách... ai đau...ai tìm.
Chữ buồn vẫn còn đó nhưng không sầu thiên thu mà man mác, sâu lắng hơn. "Ai đau...ai tìm "Nói thế chứ Trước biết ai đau lòng làm bóp thắt con tim và ngày nào đấy,ai sẽ tìm mình.
Nỗi buồn giờ là vu vơ trong chiều nắng hạ khi lòng chợt nhớ người xưa của màu phượng thắm
Nắng hạ buồn vu vơ
Thương nhớ mấy cho vừa
Dáng em tà áo lụa
Môi cười mắt... ngây thơ
Hay quá các bạn ạ!Nếu bây giờ ai bảo rằng Trước đang học lại tiếng Việt thì tôi không tin. Vì sao ư?Vì con chữ trong thơ của Trước mềm mại như dải lụa dù không trau chuốt nhưng nó mượt mà. Đọc rồi muốn đọc nữa. Tình thơ đậm đà yêu thương, lời thơ và âm điệu như một bản tình ca
Nếu anh là ngọn nến
Em là ánh lửa hồng
Nếu anh là biển đông
Em cát vàng sóng biếc
Và đây nữa :
Nếu anh là vầng trăng
Em mây thu bàng bạc
Nếu anh là khúc nhạc
Em mãi mãi câu thơ
Để minh chứng cho lời tôi vừa nói. Xin giới thiệu một bài thơ hay nữa của Titi Dang.Bài MÂY NGÀN VÀ CỎ MAY
Mây ngàn bay vụt bay
Cuộn theo lá heo may
Thu về gieo nhung nhớ
Cỏ buồn mây có hay

Mây ngàn bay vụt bay
Cỏ ven đường đọng lay
Sương long lanh trên lá
Sỏi đá nhìn mê say

Mây ngàn bay vụt bay
Gió ru cành cỏ may
Nắng chiều thu lấp ló
Hong tình sầu trên tay

Mây ngàn bay vụt bay
Cỏ lặng ngắm trời mây
Hồn mơ về viễn xứ
Nơi mây ngàn xa bay

Mây ngàn bay vụt bay
Cỏ may từng nhành lay
Bài thơ này tôi rất thích. Hai sự vật được Trước nhắc đến trong bài là nói đến cuộc tình. Từ ngữ dùng thật tinh tế và mang nhiều ẩn ý sâu xa, chứa chan tình cảm yêu thương. Mây ngàn trong "gió núi mây ngàn ".Mây phải bay nhưng ở đây là vụt bay, vụt mất trong tầm với của cỏ may. Khi thu về, buồn lòng nên lá úa.Rồi hôm nào nhớ về nơi xa xôi ấy mà mơ cỏ may sương long lanh trên lá còn mây lang thang phương trời vô định. Một sự nuối tiếc, thương nhớ, buồn man mác mà sâu thẳm.
Nói đến thơ Thanh Trước không thể không nhắc đến một người :đó là Sơn Nguyễn.Vì sao à?Cổ nhân dạy rằng"Tam dạ đồng hành tất hữu sư"
Sơn Nguyễn là người dạy Trước làm thơ. Nào là thể loại, âm luật và cái tài của Sơn là truyền cảm hứng thi ca vào tâm hồn của Trước. Không tin sao?Vậy mời đọc những bài xướng họa của họ trong Thi Văn Việt. Xin lấy một ví dụ điển hình. Sơn họa bài MÂY NGÀN VÀ CỎ MAY của Trước như sau
Thả hồn theo áng mây
Tìm quá khứ bao ngày
Tìm hoài mà chẳng thấy
Lẳng lặng buồn ai hay
Tâm hồn đồng điệu lắm mới viết như vậy. Tình trong ý mà ý lại trong thơ. Tuyệt vời làm sao! Tôi bỗng dưng nhớ nhớ đến TÌNH ÁN của Thâm Tâm và T.T.K.H
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không? (TTKH)
Buồn chết được phải không Sơn Nguyễn?
3-Đời vẫn đẹp sao
Thanh Trước là cái tên do ông nội đặt cho với mong muốn cháu gái mình vượt qua khó khăn, vươn lên trong cuộc sống đầy khó khăn này. Và Ông cũng là người thầy đầu tiên của Thanh trước :"Cho thì nhận được. Không cho đi sao có thể nhận lảnh.Mà người ta trả lại cho mình không nhất thiết là kẻ đã nhận lảnh.Cho là nhận được bất cứ thứ gì kể cả yêu thương "Đây là triết lý nhà PHẬT mà ông nội đã dạy Trước lúc tấm bé. Cong việc viên mãn, thơ được nhiều người yêu thích. Đã đến lúc Thanh Trước ra tập thơ đầu tay của mình rồi.
Tôi viết xong thì đêm cũng khuya lắm rồi. Người mệt mỏi. Uống viên thuốc huyết áp rồi đi nằm. Trời đất cũng công bằng, trong mơ Trước xuất hiện với tà áo dài màu tím đẹp và duyên dáng làm sao. Nụ cười hồn nhiên, tươi sáng như thuở hay hái hoa dại cài lên mái tóc. Tôi mơ màng rồi đắm hồn vào giấc ngủ trong mùi thơm thoang thoảng của hoa dạ hạp ngày nào mà mây ngàn chưa vụt bay.