NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI...
Trong cuộc sống có những người đi qua đời ta như những cơn gió thoảng, không để lại vết tích, cũng có người đã đi qua và để lại những in hằn khó phai.
Thời gian trôi đi không trở lại bao giờ...ký ức rồi cũng nhạt phai...nhưng có những kỷ niệm vui buồn, những hình ảnh không phai mờ với thời gian như vết thương không lành, chực chờ một va chạm nào đó để lại vỡ ra và rỉ máu...và những nụ cười, lời nói yêu thương chợt vọng về cho tim đau nhói vì tiếc nhớ...
Tình cảm càng sâu đậm, càng dể bị thương tổn và sẽ mãi tồn đọng...Cố tìm quên...là mãi nhung nhớ! Thôi thì cứ để chúng ngủ yên...cất kỷ vào góc kín tâm hồn, vào những giấc mộng không tròn...
Không có gì mãi mãi tồn tại...Hạnh phúc, thương đau rồi cũng chìm vào hư vô...chính ta cũng sẽ trở về cát bụi! Vậy có nhớ thì hãy nhớ đến ngọt ngào ái yêu đã đón nhận...và hạnh phúc!
Hạnh phúc vì đã yêu và được yêu...
05.05.2019
TT-Thanh Trước
******
NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI
Sáng tác: Phạm Đình Chương
Người đi qua đời tôi trong những chiều đông sầu.
Mưa mù lên mấy vai gió mù lê mấy trời
Người đi qua đời tôi, hồn lưng miền rét mướt,
Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lãng quên.
Bàn tay mềm khói sương, tiếng hát nào hơ nóng.
Và ai qua đời tôi, chiều âm vang ngàn sóng.
Trên lối về nghĩa trang ...
Nghe những lời linh hồn, nghe những lời linh hồn,
Trong mộ phần đen tối đen.
Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao nguời,
mưa nào lên mấy vai, gió nào lên mấy trời.
Người đi qua đời tôi, đường xưa đầy lá úa,
Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lãng quên.
Em đi qua đời anh không nhớ gì sao em?