Thứ Hai, 28 tháng 6, 2021
THƠ...CẠN
Thơ...ướp men cay giọt rượu đào
Thơ...tràn huyết mạch cõi hồn chao
Thơ...ngây ngất quyện sầu xuân nữ
Thơ...nhạt nhoà rơi lạnh chiến bào
Thơ...đẫm hơi sương hoài bóng nguyệt
Thơ...chìm sóng nước mộng trời sao
Thơ...đong nỗi nhớ niềm thương cảm
Thơ...cạn...ta say...lệ xót trào!
28.06.2021
TT-Thanh Trước
Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2021
NGẤT NGƯỞNG
Câu từ ngất ngưởng…cốt tìm vui
Bút ngạo càn khôn dấy ngọt bùi
Mặc kệ nhân gian sầu vẫn mãi
Cho dù kiếp tục não khôn nguôi
Hơn thua mấy lượt nào than thở
Được mất bao phen chẳng ngậm ngùi
Trút cạn hồn thơ hoà giọt đắng
Câu từ ngất ngưởng…cốt tìm vui!
25.06.2021
TT-Thanh Trước
Thứ Ba, 22 tháng 6, 2021
VƯƠNG
Mù loang lối cũ đẫm sương chiều
Gió thoảng ru sầu bóng tịch liêu
Suối rót niềm đau khơi những chuyện
Mây đan nỗi nhớ mộng bao điều
Mơ màng tiếng vọng…tay gầy với
Loáng thoáng câu mời…gót bạc phiêu
Dĩ vãng hương đưa chừng khắc khoải
Hồn vương ức niệm xót xa nhiều...
22.06.2021
TT-Thanh Trước
Thứ Hai, 21 tháng 6, 2021
RU GIẤC TÀN PHAI
Ta về…
Gom chút nắng tàn
Ủ màu sương khói trần gian
Bóng chiều
Nhịp đời se sắt quạnh hiu
Nghe chừng hoang phế
Rong rêu
Phận người
Ta về…
Xoá nét son tươi
Đong từng giọt đắng
Môi cười...
Lệ tuôn
Trầm mình giữa kiếp vô thường
Xuân trôi mấy độ
Yêu thương lạc loài
Ta về…
Ru giấc tàn phai
Nhạc sầu thơ úa…men cay chén nồng
Vừa đây tiếng vọng
Hư không…
21.06.2021
TT -Thanh Trước
Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2021
TƠ SẦU
Tơ sầu quấn quyện bóng chiều đưa
Hạ chớm xuân đi gió cũng vừa
Khắc khoải câu ru hoài niệm xót
Bùi ngùi khúc điệu vọng âm thưa
Tàn canh ảo ảnh hồn sương bạc
Lạc giấc phù vân gối mộng chừa
Rượu cạn…thơ cuồng…đêm nức nở
U hoài tiếng gọi giữa lòng mưa.
18.06.2021
TT-Thanh Trước
Thứ Ba, 15 tháng 6, 2021
SẦU LẠNH
Tà huy bóng đổ gió ru sầu
Nhạt nắng xuân thì xót bể dâu
Lả tả mưa rơi tràn mộng cũ
Chơi vơi khói toả lấp mơ đầu
Ân tình vụn vỡ hờn do phận
Dấu ái phai tàn trách bởi đâu
Rượu cạn chung vơi hồn lạc lõng
Vầng trăng ký ức lạnh hiên lầu.
15.06.2021
TT-Thanh Trước
Thứ Hai, 14 tháng 6, 2021
NGẬM NGÙI
Ngày trôi...
Lạc bóng hoàng hôn
Úa từng sợi nắng
Ngõ hồn
Rụng rơi
Cỏ khô chết dưới chân người
Xót thương phận bạc…
Ngậm ngùi kiếp mai
Lá phơi...
Xác lá lạc loài
Chuông chiều vọng tiếng bi ai...
Ta về...
14.06.2021
TT-Thanh Trước
Thứ Năm, 10 tháng 6, 2021
TÀN TẠ
Ta im đứng...
Nghe đời trôi nhè nhẹ
Tiếng tơ tình khe khẽ thoáng bên tai
Dấu yêu xưa chìm sương khói lạc loài
Mắt hoen lệ...mi cay...
Mờ ký ức
Ta lặng ngắm...
Mùa qua tràn thổn thức
Gió ru lời ray rứt xót xa đau
Lá rơi theo từng sợi nắng phai màu
Ôm dĩ vãng...hong sầu bên niềm nhớ
Ta cúi nhặt...
Những mảnh tình đã vỡ
Máu tim trầy, giọt nhỏ thấm hồn côi
Đêm hắt hiu...gầy guộc giấc mơ đời
Nghe hoang phế dậy khơi...
Xuân tàn tạ!
10.06.2021
TT-Thanh Trước
Thứ Hai, 7 tháng 6, 2021
TÌM HOÀI BÓNG TA
TÌM HOÀI BÓNG TA
– Nhà thơ Thanh Trước
Bài viết Nguyễn Đại Hoàng
Ảnh Nhất Kỳ Nhất Hội FB.
**********
Nhiều thân hữu và các bạn trẻ hỏi tôi về nhà thơ Thanh Trước – Titi Dang.
Tôi chỉ biết chút xíu thôi.
Đó là một nhà thơ quê miền Sa Đéc, đồng hương tôi. Chị định cư nước ngoài. Xa quê cũng hơn bốn mươi năm rồi.
Các bạn hỏi tôi :
-Nhà thơ TT ở xa quê hương, ít có điều kiện sử dụng tiếng Việt, nên có cần “cố gắng” trong sáng tạo thơ không?
-Theo tôi là không các bạn ạ, điểm qua một số giai đoạn trong sự nghiệp thi ca của Thanh Trước, có thể thấy nhà thơ sử dụng tiếng Việt nhuần nhuyễn, nên hầu như không cần cố gắng chút nào!
Còn ngôn ngữ thơ?
- Nhà thơ đã sử dụng tất cả những từ tiếng Việt đạt nhất để diễn tả cảm xúc.
Còn tu từ?
- Nhà thơ giỏi tiếng Việt nên thơ Thanh Trước rất tự nhiên, chỉ trôi theo dòng cảm xúc, hoàn toàn không có dấu vết tạo tu từ.
Chỉ có thể nói rằng, thơ Thanh Trước là tự nhiên. Và tháng năm qua càng giúp cho thơ chị ngày càng thanh thoát hơn.
-----
Sự thật là THANH TRƯỚC xa quê đã lâu, thế nên trong nhiều tập thơ của chị, nỗi u hoài vẫn là dòng chảy chính.
Khi đọc thơ chị, ta có cảm giác như có một màn sương lãng đãng trước ánh nhìn về quê hương, về tình yêu, và về chính mình. Như một nỗi ám ảnh.
Những mùa tuyết trắng quê người cũng luôn hiện hữu trong thơ chị- thể hiện nỗi Cô Đơn triền miên. Những thao thức, ngậm ngùi.
Thời gian qua đi đã nhiều thập niên, những tưởng tiếng Việt đã ít nhiều phôi pha trong cuộc sống và thi ca của chị.
Thế nhưng người Sa Đéc ấy lại cho thấy một điều ngược lại : thơ chị đậm chất Việt, và thậm chí đôi khi còn có phần cổ điển, với những bài Đường luật! Niêm luật vững vàng.
Thí dụ bài thơ sau đây:
BƯỚC PHONG TRẦN
Buốt lạnh thềm chiều lá nhẹ rơi
Từng cơn gió lốc cuộn bên trời
Ưu tư mộng khép sầu còn đượm
Khắc khoải mơ về xót chẳng vơi
Xoải cánh thiên di lìa tổ ấm
Chùn chân viễn khách lạc đường đời
Xuân tàn ứ đọng niềm thương cảm
Lẻ bước phong trần suối lệ khơi...
Một bài thơ thất ngôn bát cú chuẩn! Ngữ đẹp tình nồng!
-
Trong một buổi cà phê, một lão thi nhân chuyên Đường thi, nghe tôi dẫn bài này, đã than đúng ba chữ :
-Xin bái phục!
Rồi nói tiếp:
-Thơ làm theo lối cổ, mà ngôn thi quá mới!
Buốt lạnh thềm chiều lá nhẹ rơi
Từng cơn gió lốc cuộn bên trời.
Chữ CUỘN hay quá! Còn “thềm chiều” lại rất nên thơ, rất buồn, gợi cả quê hương.
-Thế còn Lục Bát thì sao?
LẠC TRỜI YÊU
Gió lay rụng cánh thu sầu
Sầu rơi thấm đượm mưa ngâu giọt tràn
Tràn chung men đắng hoà chan
Chan vừa ngấn lệ mộng tàn đêm đơn
Đơn côi bóng lẻ mi hờn
Hờn câu duyên số vùi chôn biển đời
Đời gieo sóng gió nổi trôi
Trôi niềm ước vọng...lạc trời yêu xưa
-
-Một bài thơ Động và Tĩnh giao hoà. Rất nhiều động từ, tính từ. Đặc biệt cụm từ “ mộng tàn đêm đơn” hay quá!
-Còn bài lục bát này thì sao?
GIỌT CẠN
Giọt đời rót cạn...mi cay
Giọt ưu tư đọng
Tháng ngày phôi pha
Chôn câu ân ái nhạt nhoà
Giọt tình vụn vỡ...bóng tà huy đau
Hoàng hôn
chất chứa nỗi sầu
Mùa trôi lặng lẽ bên cầu nhân gian
Hương xưa sót chút nồng nàn
Cạn chung
Giọt đắng...
Lệ tràn giấc đơn
Sương đêm trắng nhuộm ngõ hồn
Gió khuya run rẩy...mộng còn chưa say...!
-Chỉ riêng một câu : “ Giọt tình vụn vỡ … bóng tà huy đau” là tại hạ chịu rồi? Gợi cảm quá! Quen mà lạ quá! Mà huynh đài ạ, “ giọt cạn” là giọt gì vậy?
Tôi trả lời:
-Giọt hư không của tâm thức!
Khi Thanh Trước làm thơ, chị là thi nhân!
………………………
Một người phong sương cũ như tôi đọc thơ Thanh Trước, luôn thấy ngậm ngùi.
Và đôi khi ta gặp những vần thơ sầu nhè nhẹ, như bâng khuâng trong sáng mưa xuân, men nồng như mối tình đầu, như bài TÌM HOÀI BÓNG TA sau đây – một bài thơ Bốn Mùa :
TÌM HOÀI BÓNG TA
Ta đi tìm sợi nắng
Dịu dàng trên cánh Xuân
Lung linh vờn cỏ biếc
Nhẹ vương gót chân trần
Ta cuộn mình theo gió
Vi vu thoảng bên thềm
Ngậm ngùi ve sầu Hạ
Ru hồn khúc điệu êm
Ta nghe lời mưa nhỏ
Lã chã rót vào Thu
Lá mùa phơi xác đỏ
Đường xưa lối sương mù
Tuyết phủ hồn băng giá
Đông tràn nỗi xót xa
Trăng rơi miền đất lạ
Ta tìm hoài...bóng ta
-
Bài thơ nhan đề giản dị chỉ là Tìm Hoài Bóng Ta, nhưng hồn thơ lại trải rộng đến nhiều khung trời kỷ niệm, giác quan đã vượt cảnh giới thời gian để có thể thấy, có thể cảm, có thể thổ lộ cùng vạn vật và thổ lộ với chính mình.
Ta đi tìm sợi nắng
Dịu dàng trên cánh Xuân
Lung linh vờn cỏ biếc
Nhẹ vương gót chân trần
Nắng Xuân Việt Nam là cả mảng nắng miền nhiệt đới, nhưng nhà thơ chỉ đi tìm vài sợi nắng cô đơn, trong một mùa Xuân nào đó, ta biết đó là nắng hôm nay mà Xuân xưa không trở lại.
Nắng trên cỏ biếc, nhẹ vương gót chân trần. Hình ảnh đó hết sức quen thuộc với tôi, bởi đúng là ngày xưa, tôi cũng thường tới một nơi gọi là Sa Nhiên- ngoại ô Sa Đéc - và nắng Xuân đúng là như thế đó!
Hồi xa xưa thật là xưa, bọn trẻ nhỏ chúng tôi thường hay đi chân không. Ngoài đồng ruộng. Ngày nay thì ít thấy rồi.
-
Ta cuộn mình theo gió
Vi vu thoảng bên thềm
Ngậm ngùi ve sầu Hạ
Ru hồn khúc điệu êm
Một cơn gió cuộn bên thềm cũng đủ khiến lòng ta cuộn gió tương tư.
Tương tư trong thơ TT không còn là nỗi nhớ một tình xưa. Mà là nỗi nhớ chính mình! Trong tâm thức đó nàng mới hiểu được tâm tư chàng nhạc sỹ ve sầu!
-
Ta nghe lời mưa nhỏ
Lã chã rót vào Thu
Lá mùa phơi xác đỏ
Đường xưa lối sương mù
Nếu có một cái gì đó gọi là nghệ thuật tu từ, thì ở khổ thơ này đã hiển hiện.
Tôi ngạc nhiên vô cùng với khoảnh khắc hư vô hoà theo cơn mưa của TT.
Chữ NHỎ vừa là tính từ, vừa là động từ. Cơn mưa nhỏ/ hay – cơn mưa nhỏ lã chả vào Thu! Nghĩa đôi. Đẹp quá!
Lá mùa phơi xác đỏ! Gợi nhớ những mùa pháo đỏ ngày xuân xưa! Hay những mùa trăng vu quy! Những giọt lệ hồng.
Và hai chữ LÁ MÙA thay vì hai chữ MÙA LÁ – là khoảnh khắc tài hoa thượng thặng đó! Bởi nghĩa khác nhau xa! Gợi cảm như một bức tranh Thu!
-
Tuyết phủ hồn băng giá
Đông tràn nỗi xót xa
Trăng rơi miền đất lạ
Ta tìm hoài...bóng ta
Nhiều thân hữu hỏi tôi – khổ thơ này hơi ngập ngừng phải không?
Có thể có một chút! Nhưng vẫn theo mạch cảm xúc. Tất nhiên rồi, bởi sau khi đã vương vấn Xuân, ngậm ngùi Hạ, man mác Xuân – thì đến mùa Đông, nhà thơ có một chút ngập ngừng, bởi khi đó:
Trăng rơi miền đất lạ
Ta tìm hoài …bóng ta
Chính hai câu thơ này đã giúp cho toàn bài thơ vẫn còn một khoảng lặng hẹn hò!
Năm xưa trong tuyệt phẩm Chiều Mưa Biên Giới, nhạc sỹ Đại Tá Nguyễn Văn Đông, cũng đã có một câu kết theo mô thức tình cảm tương tự :
Đêm đêm chiếc bóng bên trời
Vầng trăng xẻ đôi
Vẫn in hình bóng một người …
Vầng trăng in hình bóng một người? Có thể là bóng hình xưa. Hay chính ta. Trong những mùa trăng cũ, tôi vẫn tìm hoài bóng tôi. Như Titi Dang. Thanh Trước. Nhà thơ xa xứ quê tôi. Cánh chim thiên di cô đơn nước tôi - đã viết!
——
Xin cảm ơn nhà thơ Thanh Trước. Xin cảm ơn quý thân hữu và các bạn. Kính chúc sức khoẻ. Trân trọng. Nguyễn Đại Hoàng.
Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2021
CÓ ĐÔI KHI
Có đôi khi gió hỏi
Tóc chiều đã nhạt phai?
Lưa thưa từng sợi rối
Sầu rụng xuống vai gầy
Có đôi khi nắng hỏi
Môi còn chăng vết son?
Yêu thương chừ lạc lối
Đêm hoang vắng vô hồn
Có đôi khi mùa hỏi
Xuân tàn Hạ vẫn chưa?
Gót chân trần mệt mỏi
Thu đi, tuyết Đông...vừa
Có đôi khi sóng hỏi
Biển kia mấy tuổi đời?
Rêu xanh ghềnh đá gọi
Ta đắm mình chơi vơi...
06.06.2021
TT-Thanh Trước
Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2021
TỰ TẠI
CHI BẰNG TỰ TẠI THẾ MÀ VUI
TỰ TẠI
ĐẤU thương ám tiễn cố tranh đời
ĐÁ vỡ tay trầy mãi chẳng ngơi
THIỆT đã sao khi kề cận đất
HƠN chăng vẫn đến lúc xa trời
RỒI mai tóc úa hồn rời rã
CŨNG sớm xương tàn xác tả tơi
KHỔ bởi ganh đua vòi ảo mộng
CHI BẰNG TỰ TẠI THẾ MÀ VUI...
04.06.2021
TT-Thanh Trước
TÌM BÓNG TA
Tìm bóng ta nơi thềm hoang lạnh giá
Nghe đơn côi rời rã gót phong trần
Chung rượu đầy giọt đắng xót hòa chan
Câu thơ vụn bên cung đàn vỡ nát
Tìm bóng ta giữa cõi đời đen bạc
Môi héo sầu phai nhạt nét son xưa
Tay với tay tìm nhặt chút hương thừa
Nghe nuối tiếc thấm vừa trang giấy mực
Tìm bóng ta bên dòng sông ký ức
Câu kinh buồn thổn thức đẫm hồn sương
Tiếng thời gian ru nhịp khúc vô thường
Ta lặng đứng...mắt vương màu mây khói
Tìm bóng ta giữa bộn bề...mê mỏi...
04.06.2021
TT-Thanh Trước