NHẬT KÝ COVI
Từ mấy tuần nay trong đầu tôi lúc nào cũng lẩn quẩn chung quanh vấn đề bệnh dịch. Nói đúng hơn là từ lúc bệnh dịch bắt đầu lan rộng ở Vũ Hán và khi thành phố này bị phong tỏa. Tôi không nhớ rõ ngày nào...hình như khoảng cuối tháng giêng. Theo dõi và lo lắng cho bạn bè tại quê hương...gần quá, gần Trung Hoa quá. Nhưng rồi cơn dịch đã không dừng lại ở Vũ Hán hay Á Châu mà đã lây lan ra khắp thế giới...Âu, Mỹ, Úc và ngay cả Phi cũng đã có người nhiễm. Cái lo lắng cũng đã lan ...rộng ra...không còn dành riêng cho những người thân yêu ở VN mà thêm ở Mỹ, Úc, Pháp, Canada...và nhất là cho gia đình tôi đang sống tại Đức. Ba mẹ tôi đã gần 80...hai đứa con trai, một hiện vẫn chung sống với tôi, một ở riêng, cách tôi 80 km, gia đình của hai đứa em trai cách tôi 80-100 km.
Cuộc sống ở Đức, quê hương thứ hai của tôi chỉ trong vòng mấy tuần thôi mà như hoàn toàn đổi khác. Số người bị nhiễm từ 16 (24.02.2020) nay đã lên đến 23.129 với 93 ca tử vong! Trường học, cơ sở, quán xá...đóng cửa...Biên giới cũng đóng, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Vài nơi đã có lệnh giới nghiêm, những nơi còn lại thì có lệnh cấm tụ tập trên 2 người! Đó là những chuyện trên đất nước tự do này rất hiếm xảy ra...chỉ có trong chiến tranh...mà đúng vậy...chúng ta đang đứng giữa trận chiến chống lại Coronavirus. Cuộc chiến này bao giờ kết thúc...và kết quả ra sao...?! Không ai biết trước. Nhưng chuyện ngay trước mắt là phải cố gắng sống còn...giữ an toàn và nhất là phải giữ vững tinh thần vì đây chỉ mới là khởi đầu…
Trong thời điểm mà tất cả đều hoang mang lo lắng hình như người ta xích lại gần nhau hơn, quan tâm đến nhau nhiều hơn. Có những người trước giờ chỉ biết có công việc, tiền bạc, không có thời giờ cho những người thân thương hay cho chính mình, nay lại hằng ngày điện thoại nhắn tin hỏi han! Hứa hẹn sẽ gặp nhau sau mùa dịch...hình như đó cũng là mục tiêu để cho người ta cố gắng đạt được. Riêng tôi...vẫn còn một lời hứa...vẫn mong thực hiện được…
Cầu bình yên cho tất cả mọi người. Hãy yêu thương và quan tâm nhau thay vì giận hờn ganh ghét. Có người từng nói với tôi: “Chúng ta không có đủ thời gian để yêu thương nhau, thì sao lại phải lãng phí nó cho những chuyện không đâu.”
Và bất chợt tôi nhớ đến một bài hát “Nếu chỉ còn một ngày để sống”.
22.03.2020
TT-Thanh Trước