Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2020

SAIGON...

SAIGON...
(Tiếp theo)


Những ngày tháng ở Saigon với Nó như một cơn mộng! Ban đầu cứ nghĩ là ở tạm một vài hôm...nhưng rồi cứ hết chuyện này đến chuyện kia xảy ra...Chuyến đi bị đình dù tiền bạc đã chung đủ! Tiếp tục ở Saigon, bến Hàm Tử Nó quen dần với nếp sống mới! Ngoài những việc nhà ra Nó còn có thêm một việc nữa là đi “hầu bài”. Hầu bài có nghĩa là chủ nhà đánh bài tứ sắc, Nó đi theo lo mua đồ ăn thức uống!
 
Vào thời buổi đó cuộc sống khó khăn, chợ đen chợ đỏ, bán giấy tờ, móc nối với người có ghe thuyền lấy tiền bán chổ cho người đi vượt biển rất nhiều! Phần lớn phải trả bằng vàng hay dollar vì đồng tiền VN mất giá như cơm bửa! Vàng lúc đó còn thêm vụ vàng lô...có nghĩa là không nguyên chất mà pha thêm chì, đồng! Vàng lô thì rẻ hơn vàng chính hiệu Kim Thành! Người vượt biển thường đem vàng Kim Thành bán ra mua lại vàng lô chung cho chủ ghe, dư ra chút ít tiền phòng thân. Chợ An Đông đầy người buôn bán vàng kiểu này, phía trước là gian hàng cửa tiệm, phiá sau là sòng bài, nơi buôn bán trao đổi lậu. Không hiểu từ lúc nào mỗi khi đi hầu bài Nó có thêm việc làm: liên lạc mối cũng như kiểm xem vàng tốt, vàng lô và coi cả hột xoàn tốt hay xấu cho một số con buôn đó! Không ngờ cái kiến thức mà Nó nghe lóm, học lóm được từ ông nội lại có thể đem ra xài và nhờ đó kiếm được tiền túi! Cũng từ nơi này Nó học thêm được chuyện gì cần phải thấy, chuyện gì không, lời nào nên nói và khi nào tốt nhất là lặng thinh! Ngày qua ngày...Nó như một chiếc bóng...lầm lì, biếng nói!

Lên Saigon mái tóc dài chấm lưng bị cắt ngắn cho giống người Hoa! Cái tên giả trong giấy tờ nghe thiệt là ma mị: Châu Phi Tuý! Nơi Nó ở tạm chung quanh người Việt gốc Hoa rất nhiều, Nó cũng bị lầm tưởng là người Hoa. Lúc đầu đi chợ nghe người ta xổ tiếng Tàu, con nhỏ chỉ còn nước ngẩn mặt ra nhìn và nói tiếng “quốc tế” bằng tay...Nghe riết cũng quen, chỉ vài tháng sau, đi chợ Nó cũng xí xô, xí xào ít câu!

Một ngày như mọi ngày...không có gì khác biệt. Vẫn bao nhiêu việc làm đó, vẫn hy vọng tất cả sẽ êm xuôi để Nó sớm được về bên gia đình ông bà cha mẹ và hai em. Nó khát khao cái không khí gia đình, muốn được ở cạnh mọi người, vui buồn có nhau...Nó nhớ từng người trong gia đình và nhớ nhà nhớ quê, nhớ trường lớp bạn bè. Mỗi ngày nhìn đám con của chủ nhà đi học Nó thèm thuồng xót xa! Nhất là những lúc bọn chúng không hiểu bài, về nhờ Nó chỉ! Nó từng là học sinh ưu tú của trường...nhưng ngày đó đã quá xa rồi...đã thuộc về quá khứ!

08.02.2020
TT-Thanh Trước

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét