Thứ Hai, 4 tháng 1, 2021

Tặng Titi

(Tặng Titi)
...
Thư em đến lúc tuyết bắt đầu rơi,
hoa đào đang hé nở,
gió đông vừa trở chiều…
Và, anh đứng tựa cửa để chờ… chờ khoảnh khắc hoa rơi…
Thư em viết đưa anh về với ngày hôm ấy…
Em đứng bên song nhìn ra cây đào nơi vườn sau, hoa đơm đầy cành, màu hồng tuy phớt nhưng thắm lạ dưới tuyết trắng bay bay…
Anh ngồi đọc sách… rồi ngồi chống cằm nhìn em… vội lấy cọ màu vẽ…
Em hỏi - đọc được gì mà thích thú đến vậy.
- Là một bài thơ cổ về hoa đào.
- Dịch cho em nghe đi.
- Did not know that person where to go. Blossoms still look like it used to smiling with the winter wind… (*)
- Ý từ đẹp, nhưng em không hiểu lắm.
- Ừm… anh chỉ dịch được nghĩa của chữ, mà chữ không truyền tải được hết ý thơ… nhưng anh không mong chuyện chúng mình một lúc nào đó là bài thơ này.
- Tại sao?
- Vì lúc đó da em là tuyết, môi em là hoa đào, tóc em là gió và mắt em là khói sương kỷ niệm…
[Anh,
Từ lúc em đi có bao giờ anh một mình nhìn tuyết rơi trên những cánh đào hồng không…
Có lúc nào anh nhớ lại cái buổi em đứng nhìn ra cây anh đào ngoài vườn đơm hoa đầy cành… màu hồng thắm đẹp biết bao dưới tuyết trắng bay…
Anh biết không, nơi em ở, vườn sau cũng có nhiều hoa đào, khi hoa nở cũng có gió thổi làm cho hoa rụng cánh bay tan tác trong tuyết trắng… rất đẹp… đẹp như bức tranh ngày xưa anh vẽ cho em… và thật đau đớn làm sao giờ đây em mới hiểu được bài thơ xưa…]

(*) Mạo muội chuyển ngữ hai câu Nhân diện bất tri hà xứ khứ - Đào hoa y cựu tiếu đông phong, trong bài thơ Đề tích sở kiến xứ của nhà thơ Thôi Hộ

Lee Royce
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét