Thứ Hai, 3 tháng 2, 2020

SAIGON

SAIGON

Saigon...với nhiều người Saigon là tất cả...nhưng Saigon với đứa con gái quê miền Tây như Nó chỉ là một thành phố, một địa danh! Trước 75 hè nào chị em nó cũng lên nhà cô Nó ở Saigon cả tháng, để sau đó thì mấy anh chị con của cô Nó theo về quê nghỉ hè!

Trong ký ức của Nó, Saigon là một nơi nhiều xe, đông người và...rất ồn ào mà Nó thì rất ghét ồn ào! Saigon còn nhắc Nó nhớ đến mù
i cồn của phòng mạch và kim chích thuốc của ba Hai Nó khi nó ở đó hơn 3 tháng để trị liệu sau một cơn suyển nặng suýt chết! Trở lại Saigon trong trường hợp đặc biệt: chờ xuống tàu đi vượt biên Nó không còn tâm tình để nghĩ gì hết nhưng cũng vừa đủ để nhận ra cái gọi là phồn hoa đô hội của Saigon đã không còn nữa! Đường phố vắng hơn xưa rất nhiều...không còn được mấy chiếc xe hơi, xe gắn máy cũng ít...thay thế vào đó là xe đạp! Saigon mùa Xuân 1979!

Đến nhà bà con ở tạm, chờ ngày xuống tàu! Ngôi biệt thự 3 từng...ngày trước luôn mát mẻ do máy lạnh điều hoà không khí thì giờ nóng và ngột ngạt khó thở! Nhà xây ít cửa sổ để hơi lạnh không thoát ra nên thiếu ánh sáng! Máy lạnh không được sử dụng vì thiếu điện nên ngộp vô cùng! Nó không thở được...Ra trước cửa nhà ngồi để hít thở chút không khí cũng không được lâu vì sợ bị bắt! Ngủ một đêm ở đó, mẹ Nó ngày hôm sau lên đến thì Nó đã sắp lên cơn suyển! Hấp tấp mẹ Nó liên lạc với bạn và đưa Nó đến nhà người bạn ở bến Hàm Tử ở tạm! May phước nhà đó thoáng và dể thở hơn! Cứ nghĩ là chỉ ở tạm một vài hôm rồi đi...không ngờ Nó ở đó gần nửa năm. Chỉ một mình Nó! Cả gia đình Nó thì tản mác đầu này đầu kia khắp Saigon, Gia Định, Biên Hoà!

Ở đậu nhà người, Nó biết thân biết phận! Nó giúp việc nhà để đổi miếng ăn chốn ở...Bổn phận của nó là sáng sớm đi mua đồ ăn sáng cho cả nhà và đi chợ! Nó được giao cho chiếc xe đạp để chạy tới chạy lui! Từ bến Hàm Tử ra Trần Hưng Đạo, Đồng Khánh mua đồ ăn sáng...có khi chạy ra tới chợ An Đông! Lần đầu tiên Nó tự đi một mình ở Saigon, cũng hơi run...trước giờ có biết đường xá gì đâu! Đi được vài hôm Nó cứ thắc mắc sao con đường nó quẹo vào không ai quẹo mà chỉ có mỗi mình Nó thôi! Về hỏi...ai nấy bật ngửa bảo đường một chiều mà dám quẹo vào à?! Trời đất...! Quê Nó chỉ có vài con đường, tới tên đường Nó còn không biết làm gì biết có chuyện đường một chiều! Những ngày đầu tiên “sống” ở Saigon của Nó là như thế đó...Nó bước chân vào một cuộc sống khác...khác với cuộc sống yên bình nơi miền quê thân yêu của Nó. Saigon...!

03.02.2020
TT-Thanh Trước

Ảnh Internet: Saigon 1979

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét