Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2020

CẢM: NHỎ NHỚ...ÍT...

NHỮNG CẢM NHẬN KHI ĐỌC BÀI THƠ HAY CỦA ĐẶNG LÊ THANH TRƯỚC. (TITI DANG)

NHỎ NHỚ...ÍT...

Anh đã bảo
Nhớ ít thôi......

Nhỏ ơi... nhớ ít thôi!

Nhỏ đâu biết thế nào gọi là ít
Cứ thiếu anh...
Hình như gì cũng thiếu
Câu thơ gầy ...
Tiếng nhạc cũng héo hon
Chỉ có đêm là dài như vô tận
Gió lạnh lùa... thêm nỗi nhớ không tên!

Bắt đền đó...
Nhỏ bắt đền anh đó...
Mãi chợt đi... chợt đến...
Để nhỏ chờ
Chờ bình minh...
Chờ nắng lẻn qua song
Một ngày mới thêm nồng hương yêu ái
Nhỏ nhớ anh rồi...
Anh có biết?!

Mà thôi... nhỏ hổng nhỏ anh(ít)

Thanh Trước. 
 --------------------------+-----------------------------

Đọc bài thơ của Thanh Trước, cái hay và gợi mở từ tựa đề của bài thơ "NHỎ NHỚ... ÍT. ".Nhớ là một trạng thái tình cảm của con người .Ai mà không nhớ chứ. Chỉ ít hay nhiều, day dứt hay da diết mà thôi. Nỗi nhớ vừa hiện hữu vừa vô hình trong trái tim nên không thể cân đo đong đếm như vật chất được. Vậy mà nhớ làm con người phải sầu muộn và trong cái sầu nhớ ấy lại mang đến nỗi mong chờ, niềm vui mới lạ chứ. NHỎ là lời gọi trong cach xưng hô của con người. Lệ thường thì "ông -tui","anh -em "...mà anh -em thì nhiều. Xét về mặt tình cảm gia đình và giữa người nhiều tuổi với ít tuổi thì đó là qui luật của cuộc sống. Thường thì anh-em dùng để làm lời gọi của vợ chồng và đôi lứa yêu nhau. Vì lời gọi ấy tha thiết và ân tình lắm.Ở xa nghe rồi muốn quay về để ôm người mình yêu thương vào lòng cho đỡ nhớ.
NHỎ là Titi Dang nhưng không phải cô tự xưng ,đó là cách gọi của người ấy dành cho cô. Mới đầu nghe kì kì rồi quen dần thành thân thương và trìu mến. Sao thế nhỉ? Khi người ta yêu nhau thì muốn dành cho nhau sự khác biệt mang tính lãng mạn. Chỉ có NHỎ của người ấy với biết bao yêu thương, mong chờ và cả sự trân quý vô hạn. Hình ảnh NHỎ là ánh lửa đêm đông, là ánh sao sáng giữa đêm tối mịt mùng, là cánh chim Hải Âu tung bay giữa biển trời xanh ngắt, là tượng trưng cho cái đẹp thanh cao. Cho nên ô giữa phố đông người với muôn sắc aó mà chợt nghe "Chờ NHỎ với! "thì người ấy sửng sốt, tần ngần, lòng hồi hộp biết bao ,gỡ là người yêu gọi mình .Lí trí bảo là không nhưng, con tim yêu thương " mừng rỡ nên mắt cứ ngóng trông và tìm hoài.
NHỎ vậy mà khôn ghê .Nhớ người ta mà không dám nói. Tất cả là tại anh:
"Anh đã bảo
Nhớ ít thôi...
Nhỏ ơi... nhớ ít thôi! "
Nhỏ nhớ in ít chứ không nhớ nhiều. Nếu nói nhớ nhiều sợ người ta cười thì mắc cỡ chết được. Nhưng nhớ bao nhiêu là ít, bao nhiêu là nhiều thì không ai tính được.
"Nhỏ đâu biết thế nào gọi là ít
Cứ thiếu anh...
Hình như gì cũng thiếu
Câu thơ gầy
Tiếng nhạc cũng héo hon
Chỉ có đêm là dài như vô tận
Gió lạnh lùa... thêm nỗi nhớ không tên !"
May mắn thay, nhớ cũng có cung bậc của nó và tùy theo cảm nhận của mỗi người. Nhiều khi nỗi nhớ là tiếng dương cầm ngân lên lúc sâu thẳm, lúc trong trẻo tươi sáng, đầy hương hoa và nắng ấm mùa xuân. Ở đây Thanh Trước dùng từ thật hay như: thiếu, gầy, héo hon và nỗi nhớ không tên. Thiếu không phải là không có mà chưa đủ. Trong phạm trù tình cảm thì cái thiếu mà Titi Dang nói trở thành vô lượng. "Cứ thiếu anh... "như bờ thiếu con sóng hiền hòa, vỗ về hôn lên bờ cát trắng; như Xuân thiếu ngày đông để ươm mầm nảy lộc. Cái thưở "hương nồng yêu ái " giờ chỉ còn là dư âm, dư vị ngọt ngào trong nỗi nhớ mà thôi. Câu thơ trở nên gầy guộc, âm thanh tiếng nhạc NHỎ đàn cho người ta nghe giờ cũng héo hon. Đêm tưởng như dài vô tận mà nỗi nhớ từng phút giây lớn hơn bủa vây. Cái "nỗi nhớ không tên "ấy biết làm sao mà thổ lộ với người. Các từ ngữ nói trên tạo thành một chuỗi liên kết ,đẩy nỗi nhớ mong của Titi Dang dâng cao nhưng lại vẽ lên bức tranh cô gái đẹp trong đêm vắng chờ mong. Rất tuyệt phải không các bạn?
" Bắt đền đó...
Bắt đền anh đó...
...
Mà thôi...nhỏ hổng nhớ anh(ít) "
Đọc đến đây, tôi không biết Thanh Trước là thiếu nữ hay phụ nữ nữa. Các cụm từ "Bắt đền đó ,nhỏ hổng nhớ " cho ta thấy sự hờn giận như muốn khóc, pha chút nũng nịu. Vừa hồn nhiên, ngây ngô mà đáng yêu đến ngập lòng .Giận rồi Sao? Ừ giận rồi! Ai bảo anh chợt đi rồi chợt đến làm chi chứ. Mượn cái hờn dỗi đầy ngây ngô mà nói ra "Nhỏ nhớ anh rồi... " quả là tài hoa.
Tôi khe khẽ mở cửa bước ra thềm, ngồi cạnh chậu hoa cúc vàng. Trời đang Xuân nên đêm về gió lành lạnh. Xung quanh tôi là những đóa hoa đủ màu khoe sắc. Chính sắc hương hoa như làm lòng người trẻ lại nhưng tâm hồn tôi thì không thể trở lại tuổi thanh xuân dù chỉ trong dăm ba phút. Vì vậy ,tôi ngưỡng mộ Thanh Trước vô cùng. Một ý nghĩ chợt đến rồi cảm xúc dâng trào và bằng một tâm hồn thi nhân, cô để hồn mình về với hồn nhiên và trong sáng như trăng rằm. Có như vậy, lời thơ mộc mạc mà đi vào lòng người một cách tự nhiên. Cô viết cho mình nhưng trở thành chung cho nhiều người. Hay là ở đấy.
Thể thơ tự do không phải là sở trường và phong cách viết của Thanh Trước. Vậy mà mỗi lần sáng tác ở thể thơ này cô đã đem lại điều mới lạ làm ngạc nhiên các bạn thơ. Cách sử dụng dấu ba chấm (...) làm bài thơ đầy cảm xúc. Cảm xúc dâng trào như lớp sóng sau xô lớp sóng trước đưa người đọc quay về tuổi xuân xanh đầy mơ mộng. "Anh có biết?! " được TitiDang sử dụng dấu rất tuyệt vời. Câu hỏi phải dùng dấu hỏi là chuyện đương nhiên nhưng đi liền dấu cảm thì tài thật, nhằm biểu đạt nỗi mong đợi. Hỏi chỉ giả vờ hỏi chứ Nhỏ biết người ấy cũng nhớ Nhỏ lắm thương vô cùng. "Mà thôi... "không phải bỏ đi là lời yêu trong hờn dỗi nên dấu... như nhờ thời gian níu kéo lòng cô để hờn trách, để yêu thương ."Nhỏ hổng nhớ "Thật không? "Con gái nói không là có, nói có là không ấy mà .Thôi thì đền vậy...Lời thơ sao dễ thương đến thế!
Cảm xúc bài thơ cứ lắng đọng trong tôi. Tôi mơ màng một Thanh Trước thanh xuân, trong sáng hiền hòa và chút tinh nghịch.Không còn cách nào khác là bắt chước Thanh Trước :"Chúc NHỎ luôn an lành , xinh đẹp và có nhiều bài thơ hay ".
Chau Doan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét