Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2018

ẢO ẢNH

ẢO ẢNH

Trong sách cổ của Ấn Độ viết rằng: Có một ngày Thượng Đế và nhà thông thái tên gọi Narada cùng vượt qua sa mạc mênh mông rộng lớn. Narada hỏi Thượng Đế:
“ Hỡi đấng Chí Tôn, cái gì là bí ẩn cuộc sống và là ảo ảnh thế gian này ?”

Thượng Đế cười và im lặng...Họ tiếp tục đi.
“ Con trai yêu dấu - Thượng Đế nói - hôm nay mặt trời thật nóng, ta rất khát nước! Trước mặt con là một ngôi làng nhỏ. Con hãy đến đấy và mang về cho ta một ly nước. “
Narada lên đường. Ông đến làng và gõ cửa ngôi nhà đầu tiên. Một cô gái xinh đẹp mở cửa. Bị thu hút bởi ánh mắt của cô, Narada quên cả ý định của mình! Cô gái đẹp mời ông vào nhà dùng cơm với gia đình và nghĩ lại đêm. Ông vui vẻ nhận lời, lòng thầm ngưỡng mộ sắc đẹp của nàng!
Một ngày...hai ngày...một tuần...rồi hai tuần...không đành lòng rời xa, Narada quyết định ở lại. Ông nhận làm một phần việc nhà. Và khi thời gian chín mùi, ông cầu hôn cô gái, điều mà gia đình nàng vẫn luôn mong đợi. Sau khi kết hôn họ cùng ở lại đó. Họ có được ba người con với nhau: hai trai, một gái. Sau khi cha mẹ cô gái qua đời Narada lên làm chủ gia đình, họ mở quán buôn bán, đời sống sung túc khá giả. Mọi người trong làng rất coi trọng ông và bầu ông làm trưởng làng! Cuộc sống gia đình ông cứ thế mà êm ả trôi theo ngày tháng...
Cho đến một hôm...trời nổi cơn giông bão...Sông tràn bờ gây ngập lụt cho ngôi làng nhỏ. Narada dẫn đắt gia đình giữa đêm tối đi tìm nơi cao để lánh lụt. Nhưng gió mưa càng lúc càng to hơn...một đứa con trai của Narada bị lốc cuốn, ông với tay cố chụp giữ lấy cậu và buông đứa nhỏ khác ra...rồi đến đứa con gái...người vợ yêu dấu của ông lần lượt bị lốc lũ cuốn mất! Bất lực và đau khổ, ông gào thét, nguyền rủa trời đất...nhưng tiếng gào của ông bị dìm dập bởi một ngọn nước lũ...nó nhận chìm ông xuống lòng sông tối tăm mù mịt...! Ông bất tỉnh!
Không biết bao lâu...ngày giờ trôi đi! Narada dần tỉnh trong cơn đau...nhận thấy mình trần truồng, dở sống dở chết nằm bên bờ sông! Giông bão đã qua...trời trong xanh và nắng thật đẹp...nhưng ông không tìm được dấu vết nào của gia đình và những người khác! Trơ trọi trong nỗi đau mất mát ông như sắp điên lên...Trên sông đầy những mảnh vỡ nhà cửa của ngôi làng và hương vị chết chóc tỏa lan trong gió! Tất cả những gì ông yêu quí đều đã biến mất theo cơn bão...bất lực...không có thể làm gì được...chỉ còn có thể khóc!
Bất chợt ông nghe có tiếng hỏi cạnh bên khiến tim ông thắt lại:
“ Con yêu dấu...ly nước của ta đâu?”

Narada quay đầu nhìn lại và bắt gặp Thượng Đế đang đứng cạnh ông và ông vẫn còn ở giữa sa mạc quạnh vắng với Người!
“ Nước của ta đâu?” Thượng Đế lập lại câu hỏi thêm lần nữa...“ Ta chờ đã lâu lắm rồi.”
Narada quì phục xuống xin được thứ lỗi:
“ Con đã quên...con đã quên, không lấy nước! Con đã không còn nhớ Người bảo con làm gì! Xin Đấng Tối cao tha thứ!”

Thượng Đế cười nhẹ...và nói:
“ Giờ con đã hiểu thế nào là bí ẩn cuộc sống và ảo ảnh của thế gian này chưa...?”


09.12.2018
TT-Thanh Trước 


Dịch từ Đức ngữ

Chúc tất cả mọi người chủ nhật an yên hạnh phúc!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét