Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2018

TIẾNG CÒI TRONG SƯƠNG ĐÊM

TIẾNG CÒI TRONG SƯƠNG ĐÊM

Người ta là nhà thơ thiệt thụ thì “ho ra thơ”, mình ho tắt tiếng, ý thơ cũng tắt luôn. Cả ngày đứng ngồi không yên (nằm không được...ho thêm), chán không biết làm gì...nghe nhạc tiếp tục. Nhạc cũng là một đam mê của tôi. Không có ngày nào tôi không nghe nhạc...không thiếu được. Nếu thơ văn là thức ăn của tâm hồn thì âm nhạc đối với tôi như hơi thở của cuộc sống! Từ bé đã thế.
Tôi nhớ lúc còn rất bé, tối ngủ ba tôi phải mở nhạc cho tôi nghe thì mới chịu ngủ. Tôi biết nói, ba dạy tôi hát. Lớn chút nữa, ba dạy tôi đàn. Đến trường tôi tham gia đội múa của trường...Tôi mê âm nhạc như mê thi văn. Tôi nghe đủ loại nhạc...vì ba mẹ tôi cũng nghe đủ loại nhạc...trừ cải lương và opera! Tôi thì không chừa thứ nào. Trong gia đình tôi, nghe cải lương, vọng cổ chỉ có ông bà nội tôi và tôi thôi. Qua đến Đức tôi nghe thêm nhạc cổ điển, kể cả opera.
Buồn...tôi nghe nhạc, vui...tôi nghe nhạc, chán...tôi nghe nhạc. Học bài, làm bếp, lái xe...tôi cũng nghe nhạc. Có thể nói tôi nghe nhạc trong mọi tâm trạng và hoàn cảnh!
Nhạc yêu cầu lúc còn bé tí của tôi có hai bài: Tiếng còi trong sương đêm, Thanh Thuý hát và Cây đàn bỏ quên do Elvis Phương hát. Nhạc phẩm Cây đàn bỏ quên chắc nhiều người biết. Tiếng còi trong sương đêm ít người nhớ đến hơn.
Với giọng hát ma mị sương khói không ai có thể hát bài này hay bằng Thanh Thuý! Mỗi lần nghe, dù còn bé tôi vẫn như hình dung được hình ảnh người thiếu phụ tiễn chồng trên sân ga trong một chiều mù sương!
Lớn lên giữa khói lữa chiến tranh tôi sớm cảm thức được sự chia ly mất mát, sự chờ đợi trong cô đơn khắc khoải của người vợ, người mẹ! Tôi cảm nhận được những giây phút ngắn ngũi vội vàng của hạnh phúc mà người ta bám víu vào để sống! Bài hát theo tôi lớn lên, để mỗi lần nghe là mỗi lần tim đau nhói! Chung quanh tôi chiến tranh vẫn còn, cảnh tử biệt sinh ly vẫn xảy ra hằng ngày...tiếng ca vẫn réo rắc như một lời than!

“ Bến nước gió rét đò đưa khách sang
Lau xanh ven sông mờ trong bóng trăng...”

Làng quê tôi vốn yên hoà với con sông cái lạch. Xóm giềng tôi không biết thù hận ghét ghen...Nhưng chiến tranh vô tình có chừa ai ra đâu. Để có những có những cuộc tiễn đưa trên bến tàu, sân ga. Để có những ngóng trông hoài vọng...
"...Khi ra đi có hứa Thu nay về
Mà hôm nay lá Thu đã rơi đầy
Rồi mùa Đông sang qua nhanh mòn mỏi trong u buồn..."

Bám víu vào một lời hứa, nuôi hy vọng để sống...sống trong chờ đợi trong cô đơn. Hình ảnh Tô Thị vọng phu. Quê hương tôi không chỉ có một nàng Tô Thị mà có hàng triệu nàng Tô Thị...lúc xưa cũng như bây giờ!
"...Tiếng còi trong sương đêm theo gió đưa u buồn
Nghe vi vu oán than
Thôi khóc chi đau lòng...
Con cứ an giấc nồng...hơ hờ hớ hơ...an lòng"

Ru con an giấc nồng và ru an lòng mình...

02.03.2018 - TT

*****************
TIẾNG CÒI TRONG SƯƠNG ĐÊM
- Hoàng Việt -


Bến nước gió rét đò đưa khách sang
Lau xanh ven sông mờ trong bóng trăng
Đêm nay không gian chìm trong giá băng
Con đò sang ngang...
Nhớ lúc vắng bóng người chinh sĩ xưa
Đã vắng chút gió mùa thu thổi đưa
Đêm nay đông sang mà tin vẫn chưa
... đưa ...về....đò ... xưa
Mà đoàn hùng binh âm thầm xông lướt
trong sương
Hồi còi trầm vang như hòa lẫn theo
người lái đò đưa
Tiếng còi trong sương đêm
Tiếng còi trong sương đêm theo gió đưa u buồn,
nghe vi vu oán than
Thôi toán quân đi rồi, thôi toán quân đi rồi ...
Hơ hờ hơ ...hơ hơ hơ đi rồi ...
Con ơi lòng mẹ ủ ê
thương cho chồng mấy dậm sơn khê
Khi ra đi có hứa thu nay về
Mà hôm nay lá thu đã rơi đầy
Rồi mùa đông sang qua nhanh mòn mỏi trong đau buồn
Hò hơ hớ ... Hò hơ hớ ...
Tiếng còi trong sương đêm
Tiếng còi trong sương đêm theo gió đưa u buồn
Nghe vi vu oán than
Thôi khóc chi đau lòng, con cứ an giấc nồng
Hơ hờ hơ ...hơ hơ hơ an lòng ...
Hơ hờ hơ ...hơ hơ hơ ...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét