Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017

KỶ NIỆM

 
KỶ NIỆM

Hôm nay đọc nhiều bài về thầy cô trường lớp, thật hay, thật cảm động! Thời học trò phải nói có rất nhiều kỷ niệm đẹp! Tôi nhớ buổi học đầu tiên trong đời! Không phải ở trường đâu nhé mà trong một hiên nhà hàng xóm.
Lúc đó tôi còn bé lắm! Chưa đủ tuổi đi học mà đã mê sách! Đọc một mình chưa được cứ phải đợi có người đọc hay kể cho mình nghe! Thật phiền phức! Vì vậy tôi đòi đi học, ai nói sao cũng không chịu! Nhưng đòi thì đòi vậy, đâu trường nào chịu nhận vì ...chưa đủ tuổi! Rốt cuộc ba tôi đề nghị cho tôi đi học trường làng!
Mang tiếng trường làng chớ thật ra lớp học là hiên nhà của một gia đình lối xóm! Chỉ có một cái bàn và vài ba chiếc ghế đẩu thấp, thứ ghế mà người ta ngồi ngoài chợ ăn hàng! Thầy dạy là một giáo viên về hưu: ông giáo Cội. Học trò là bà con lối xóm, ai không biết đọc, biết viết có thể đến đó học! Nói vắn tắc lớp dạy người mù chữ! Mặc kệ, tôi cũng mù chữ mà! Nghe được đi học, mừng hết lớn! Hăng hái lắm! Ba tôi sắm cho tôi quyển vở và cây bút chì! Ôi chao, những trang giấy mới thơm phức! Có ai còn nhớ mùi gỗ của cây bút chì mới được chuốt không? Riêng tôi thì không thể quên được mùi này! Tất cả đã sẳn sàng, hôm sau có thể đi học được rồi! Buổi chiều trước đó tôi nôn nóng bao nhiêu thì sáng hôm sau lại "khớp" bấy nhiêu.
Bà nội tôi dắt tôi đến lớp học! Nhìn thấy ông giáo cao lớn (tôi bé nên thấy ai cũng cao lớn), các bác các cô...cũng cao lớn, tôi chùn chân, muốn đi về! Nhưng sợ "mất mặt". Đòi đi học cho dữ mà lại đi về vậy, coi sao được. Ở lại học...nhưng có điều kiện: bà nội phải ngồi cạnh bên!!! Ông giáo và bà nội tôi cũng hết cách! Thế là từ hôm đó ngày nào tôi cũng "dắt" bà nội đi học.
Không nhớ đi học được bao lâu, chỉ nhớ khi đọc và viết được chút chút thì tôi "ra trường"! Tôi vui mừng vì tự đọc sách được! Bà nội tôi mừng vì khỏi phải đi học mỗi ngày! Ông giáo chắc cũng trút gánh nặng vì không phải dạy con nhỏ ngang ngược như tôi.
Ôi...kỷ niệm ngày nào...

20.11.2017 - TT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét