Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2020

XE ĐẠP ƠI...

XE ĐẠP ƠI...

Xe đạp thì chắc ai cũng biết chạy, nhất là ở quê hương tôi, lớn bé gì cũng có một thời đi xe đạp. Với chiếc xe đạp tôi có rất nhiều kỷ niệm...nhớ đời. Thời đó làm gì có xe đạp thêm bánh nhỏ cho con nít tập đạp. Cứ tập bằng xe của người lớn. Nhà nào có điều kiện thì mua cho con chiếc xe đạp nhỏ để tập chạy. Tôi may mắn, được ông nội mua cho chiếc xe nhỏ tập chạy.

Nhà tôi ở một xóm n...
hỏ, nằm cạnh chiếc cầu Nhiêu Xướng, bắt ngang con lạch cùng tên. Một nơi vô cùng thuận tiện cho việc tập chạy xe đạp. Con nít trong xóm cứ dắt xe lên cầu, leo lên ngồi rồi thả xuống dốc, đạp, bẻ lái...vài ba lần là xong. Đường vắng xe nên cũng chẳng có gì nguy hiểm. Lúc đầu ông nội còn vịn cho lên xe và giữ thăng bằng giúp tôi. Sau vì ham, muốn biết lẹ, tôi lôi xe lên đầu cầu, thả dốc xuống, đạp như bọn nhỏ trong xóm. Xóm tôi nằm bên bờ Sa Giang...nhà cửa cả hai bên đường. Thả từ dốc cầu xuống, đạp xe, bẻ lái...dễ ợt. Thế nhưng hình như tôi rất có duyên với tất cả những động từ như té, ngã, trợt...Thả xuống được vài lần, quen quen...nên hăng máu, đạp vù vù...Đường đá lổm chổm...mưa xuống một trận thì ổ gà lớn bé mọc đầy. Trợt bánh xe vào ổ gà, tay lái chưa vững, giữ thăng bằng không xong...lạng quạng sắp té. Thôi...té thì té...không đâu, ráng bẻ lái gượng lại lách ổ gà, chạy tiếp...và đâm xe vào nhà hàng xóm nằm bên đường. Ôi thôi...Người ta để đồ trước cửa nhà bán, bị con nhỏ té vào...văng tứ tung. Tét đầu gối, chảy máu...nhưng không sợ đau...sợ bị mắng vốn nhiều hơn. Cũng may gia đình tôi rất được lòng người trong xóm nên thay vì la mắng, ai cũng xúm xít lại coi con nhỏ có bị gì không. Hôm đó ông nội tôi phải đền đồ đạc và cả tấm vách lá bị tôi tông hư cho người ta...

Lên trung học, đạp xe đi học. Từ nhà đến trường cũng mất 4-5 cây số, phải qua cầu sắt bắc ngang sông Sa Giang, dốc khá cao. Cả hai bên đầu cầu, cuối con dốc là bùng binh. Hổng biết ai bất nhơn...trải sỏi nhỏ nhỏ quanh bùng binh, xe xuống dốc nhanh, đánh vòng qua, trợt bánh ngã là chuyện thường. Xe tôi vì cứ ngã lên ngã xuống nhiều lần, tay thắng bị gãy, thay hoài...ghét, không thay, để vậy luôn. Thời đó tôi chỉ có một đứa bạn gái, chơi với con trai nhiều hơn...khỏi phải giận hờn, phiền phức. Một hôm, không biết có phải vì trời nóng quá bọn chúng nổi cơn, nên chặn đường tôi ở bùng binh dưới dốc cầu. Từ trên dốc đạp xuống, thấy bọn con trai giăng xe hàng ngang không cho tôi qua...Ui trời...lách không kịp, thắng không có, chỉ còn nước...la làng: “Tránh ra, xe không thắng!” Tưởng tôi đùa, không ai tránh...thế là tôi tông thẳng vào hàng rào xe đạp của bọn chúng. Cặp sách văng tứ tung...trầy da, tróc vẩy...Đã vậy còn bị bọn nó nói là con điên, sao không né...! Hic...Né được thì né rồi mấy ông ơi.

Đâu phải chỉ có hai lần đó rồi thôi...Nếu viết về xe đạp và tôi, chắc không biết bao giờ mới xong. Nhiều khi thấy mấy anh chị lớn hơn một, hai lớp chở nhau đi học bằng xe đạp...anh ân cần, chị dịu dàng khép nép ngồi phía sau...phát ham! Nghe bài “Xe đạp ơi” của vợ chồng Phương Thảo - Ngọc Lễ...cũng thơ mộng biết chừng nào. Nghĩ lại sao mình chả có kỷ niệm nào như thế...toàn là té, ngã...không thôi. Kệ...tự an ủi mình...kỷ niệm là kỷ niệm, có ai giống ai đâu mà đòi kỷ niệm giống chứ.

Sang đây...tôi cũng có chiếc xe đạp, do người bạn lượm đồ cũ ráp cho tôi. Nó cũng chiến đấu với tôi cả 5-6 năm trời, trước khi được hưu trí vĩnh viễn. Bọn nhỏ bây giờ thì khác rồi. Tập từ xe ba bánh, rồi mới đến hai bánh. Lớp 3 tiểu học phải học luật lệ giao thông và lấy bằng lái xe đạp...đâu như mẹ nó...đạp xe vào đường một chiều mà còn hổng biết...Đúng là...Xe đạp ơi!

26.06.2020
TT-Thanh Trước

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét