Thứ Hai, 11 tháng 5, 2020

NHỮNG CẢM NHẬN KHI ĐỌC TẬP THƠ VẾT XƯA

NHỮNG CẢM NHẬN KHI ĐỌC TẬP THƠ VẾT XƯA

Jean Cocteaus đã viết đâu đó trong tác phẩm của ông:"Thi Ca là một tôn giáo không có niềm kỳ vọng". Tín đồ của tôn giáo đó phải kể đến Titi Dang với thi danh Thanh Trước ....
TT đến với thi ca không với niềm kỳ vọng để được gọi là thi sĩ, hay để nổi tiếng mà đi tìm sự đồng cảm và niềm tin từ nơi những người cùng tín ngưỡng. Với hàng trăm bài thơ và bốn tập thơ được xuất bản trong một thời gian ngắn và những băn khoăn trăn trở khi có những giây phút tưởng chừng như ngôn ngữ đi ra khỏi tâm hồn, đã cho thấy tấm lòng của cô đối với thi ca. Tuy nhiên sự sáng tác sung mãn đó không thể nào tránh khỏi một số khiếm khuyết ở một số bài thơ. Ở đây tôi không nhắc đến những hạt sạn mà chỉ nói đến những viên ngọc trong thơ TT, những viên ngọc lấp lánh trí tuệ và lung linh cảm xúc .Điều này được hình thành từ sự cố gắng tìm tòi, học hỏi cộng thêm sự tinh tế và thiết tha với thi ca của cô.

Những câu thơ phát ra tự nhiên được cấu thành từ những uẩn ức cuộc đời, những xót xa trong tình yêụ. Vầng trăng đã thành giọt lệ, tình là biển nước mắt, tâm hồn cuộn giữa trùng khơi và TT theo nhau rơi xuống ...cõi đời.

Trăng rơi...
trên đỉnh mùa đông
Tình rơi...
giữa chốn bão giông biển đời
Hồn rơi...
sóng cuộn trùng khơi
Ta rơi...lạc lối ...
chơi vơi ...cuộc trần ...!
(Rơi -Vết Xưa )

Có khi trăng bị chia đôi vì niềm đau dĩ vãng.

Nửa mảnh trăng khuya lạc giữa trời
Ru hồn quạnh quẽ giấc chơi vơi
Tay ôm dĩ vãng chìm hơi thở
Vẳng chút dư âm...xót mộng đời!
(Nửa Vầng Trăng-Vết Xưa)

Nỗi niềm thương tiếc đó là những hoài niệm về quá khứ.

DẤU vết rêu xanh phủ mộng thường
XƯA hằn ký ức đọng mùi hương
XE vang tiếng vọng người dời gót
NGỰA hí âm thanh kẻ lạc đường
HỒN chạnh đau lòng đời viễn xứ
THU tràn xót dạ kiếp tha phương
THẢO lư rượu chuốt chung vừa cạn
NỀN CŨ LÂU ĐÀI BÓNG TỊCH DƯƠNG
(HOÀI NIỆM-VẾT XƯA)

Trong tận cùng nỗi niềm thương nhớ đó vẫn mãi là hình ảnh quê nhà thân yêu nơi chốn cũ mỗi lần nhớ lại đã được TT cô đọng bằng những vần thơ dàn trải tâm trạng chung của những ai mang nặng nỗi buồn ly xứ.

Ta ngồi đếm thời gian miền đất lạ
Dấu quê hương mờ biển cả xanh ngời
Sóng vổ về ru nỗi nhớ ngàn khơi
Xua kỷ niệm đọng vời trang nhật ký
(LẶNG ĐẾM-VẾT XƯA)

Phần lớn trong hầu hết ngôn ngữ TT dùng rất trau chuốt mang đậm nét Đường Thi ngay cả trong những vần thơ Lục Bát.

Môi kiêu
nếm giọt sương lành
Tay ngoan vụng vội
vén mành tóc tiên
Lạc trôi suối mắt nhung huyền
Rã rời quấn quyện hương nguyền cung mây...
(HƯƠNG NGUYỀN-VẾT XƯA)

Tuy nhiên không vì đó mà thơ TTtrở thành xáo và cường điệu.

Lâu lắm rồi, tôi mới cầm bút viết lại những bài bày tỏ cảm xúc dài hơi như thế này. Chắc có nhiều sơ sót và có nhiều điều chưa nói trọn vẹn về thơ của TT. Do đó tôi xin dè dặt ngừng bài viết này tại đây bằng những câu thơ của TT, mà đúng hơn là câu hỏi của chính chúng ta về những dấu yêu đã mù khơi dĩ vãng.

Hỏi tình:
Vương chút môi son
Vết xưa đọng sót...có còn…
Nụ yêu ?”

VĂN AN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét