Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018

Đứa Con Lạc Bước Xứ Người

Một Lần. Một Tác Giả
__________

Đứa Con Lạc Bước Xứ Người
***
Tôi đến với nàng thơ theo cách của một người Yêu Đẹp. Tôi chỉ là khách thưởng ngoạn hơn là một tác giả với Bầu Rượu Túi Thơ vui đời con chữ… Tôi không thích Làm Thơ… Nhưng Đọc lại là việc khác… Vì vậy, tôi thỏa nguyện…
Ngày mới biết tác giả Titi Dang tôi như một lãng tử vui đời phong trần, bất chợt biết đến thứ men cay, say vùi cùng con chữ. Tình Yêu. Nỗi Buồn. Rượu. Thơ… quyện trong Khói Thuốc. Tất cả như một thước phim quay chậm về quá khứ, về cuộc đời một nàng thơ nhiều… Uẩn Khúc, lắm Truân Chuyên… Và từ đó tôi say những làn điệu Lục Bát, say cả với Đường Thi cùng nhiều thể loại khác…
Phải nói Titi Dang có duyên với con chữ, mặc dù đã hơn 30 năm xa rời tiếng mẹ đẻ. 30 năm một kiếp thăng trầm, mưu sinh nơi đất khách. 30 năm cho một sự bắt đầu và cả sự suy thoái về hạnh phúc gia đình lẫn tuổi tác. Gánh nặng cuộc đời gieo vần trên con chữ. Sự cô đơn của một người mẹ phải đơn độc nuôi 2 đứa con. Thế mà… dòng thơ vẫn ngạo nghễ vút cao. Thơ như trĩu nặng cái buồn mà cuộc nhân sinh không sao tránh được, và vì vậy đòi hỏi một bản lĩnh để vươn lên. Buồn Không Quên! Nhưng Đời Thì Phải Sống. Sống trên đôi chân được tôi luyện từ trong vất vả bởi thời cuộc và cả sự ngoại lai…
Con chữ trong thơ Titi Dang là cả một sự chọn lọc, chắt chiu. Nó như được nén chặt bởi sự cầu toàn, ép đến tận cùng để đạt được thứ tinh khiết nhất. Và tất cả phút chốc tỏa sáng, lung linh như ngọc cát phơi trần dưới ánh dương quang…
Có lần tôi đùa vui cùng bè bạn: Titi Dang là bà Huyện của thời nay (Bà Huyện Thanh Quan). Vì cô có biệt tài dùng từ rất thánh thoát chứ không sa vào dung tục. Phơi trần, nhưng không làm cho ai xấu hổ, đỏ mặt, đến đỗi phải quay đi… Tôi đã bị tác giả chinh phục. Tôi là một khách thơ vô tình đi đến nhưng… quên khoảng quay về…
Là một nữ nhân có tài nhưng hạnh phúc sớm quay đi. Tất cả những điều ấy như một chất xúc tác khiến những vần thơ càng quay quắt với nỗi đau… Với tư tưởng Vô Cực thay cho cái Hữu Cực mà vốn dĩ con người thích níu giữ vào lòng. Lời thơ như bất cần sự đời lại vô tình lạc vào Ngõ Không của thiền tông nhà Phật. Từ đó hình thành nên một Titi Dang không thể nhập nhằng với bất cứ ai. Và thơ lại càng như thế…
Dù bằng phương pháp triết luận hay trào phúng, thơ của Titi Dang vẫn không rời xa bản sắc mà làm mất đi tính độc lập của mình. Cô say thơ bằng cái tâm ngất ngây của người nghệ sĩ. Cô buồn đề vào thơ, như tất cả các bậc tài danh gửi gắm lòng mình qua dòng thơ tình tuôn chảy hằng nhiều thế kỷ. Và cô say trong men rượu như chiếc gậy của Lâm Tế phá tung sự trói buộc về ý thức: Ai cũng có quyền say trong nỗi buồn…
Titi Dang là con người như thế! Cô không thích nói nhiều, chỉ để nghĩ nhiều. Cô không phí hoài khoảnh khắc cho những điều vô bổ thay vì đùa vui với Nàng Thơ…
Biết đâu từ một nơi xa xôi…
Một kẻ đang làm Thơ…
Biết đâu tại nơi đây…
Một người đang đợi…
Nàng Thơ vẫn mãi…
Có người chờ…!?

Đoản bút cùng Titi Dang
MacDung   Saigon – 22.3.2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét