Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

GAI GÓC

GAI GÓC

Đúng là mang nợ! Nghĩ viết một ngày mà đã ngứa tay ngứa chân đứng ngồi không yên...như thiếu một cái gì ấy! Nhớ người yêu cũng chưa đến nỗi bức rức như thế này!
Tôi rất hiếu động, ít khi nào chịu ngồi yên, chỉ có sách vở mới giữ tôi ngồi yên để đọc thôi! Hồi bé cũng rắn mắc khỏi chê! May cho người khác và xui cho tôi là vì bệnh suyển nặng nên không có mấy khi khỏe để phá phách! Nói vậy chớ cũng có nhiều chuyện đủ để nhớ đời!
Quê tôi nổi tiếng về hoa kiểng! Giờ có...
làng hoa Sadec, xưa có vườn hồng Tư Tôn! Khách yêu hoa mọi nơi đến Sadec đều ghé đến vườn hồng. Ba tôi cũng là người yêu hoa cỏ! Hồng nhà tôi trồng không thua gì vườn hồng! Ngoài hồng ra còn nhiều loại hoa khác mà ba tôi đã sưu tầm khắp nơi đem về! Đặc biệt nhất là xương rồng!
Trồng xương rồng rất công phu! Không phải đất cát nào cũng trồng được! Phải có đất, có cát và nhất là phải đủ chất vôi! Tôi thường giúp ba mẹ pha trộn đất trồng xương rồng. Xương rồng không thì cũng chẳng có gì đặc sắc! Ghép giống với nhau cho đủ màu! Cây chính gốc phải đủ mạnh để nuôi xương rồng con! Nhà tôi có hơn trăm chậu! Rất đẹp! Ba tôi cho lên giàn để khách đến xem dể chọn lựa! Và tôi thì có dịp "cận kề" với cái giàn xương rồng này!
Thời niên thiếu của tôi chưa có máy vi tính và những đồ chơi điện tử khác! Con nít giàu trí tưởng tượng hơn bây giờ nhiều! Cỏ cây hoa lá...cái chi cũng có thể làm đồ chơi được! Tôi cũng không ngoại lệ! Thêm tánh tình nghịch ngợm nên hay bài trò mới lạ!
Có ai còn nhớ vỏ dừa khô dùng để làm gì không? Vỏ dừa khô chặc ra dùng để nhóm lửa bắt rất nhanh! Còn dùng làm hia đi thì...rất tai hại!!!
Không hiểu lúc đó tôi nghĩ gì mà lấy vỏ dừa khô cắt ra hai miếng vừa vặn như đôi dép rồi dùng làm hia đi khắp nhà, khắp sân. Nhìn giống như mấy đôi hia của đào kép hát bội, hát cải lương. Nói là đi chớ thật ra chỉ để chân lên đó rồi lết lết chớ đi đứng gì! Vậy mà thích, vậy mà vui! Có điều hia này đi dể trợt lắm!
Chuyện gì đến rồi sẽ đến! Mang hia đi ngang giàn xương rồng của ba tôi thì trợt té, ngã cả người vào...giàn xương rồng! Ui trời đất ơi...ngã không đau, nhưng cả cánh tay tôi đầy gai xương rồng...lớn bé gì đủ cả! Như con nhím! Làm sao bây giờ! Để vậy sẽ bị làm độc, phải nhổ ra hết thôi! Ba mẹ tôi hai người lấy nhíp nhổ gai cho tôi...cả trăm cả ngàn cái gai!!! Con nhỏ không dám khóc, sợ bị la. Tốn cả mấy tiếng đồng hồ mới nhổ sạch! Tởn tới già, không dám đi hia vỏ dừa nữa...
Tôi nghĩ lúc đó ba mẹ tôi nhổ gai chưa hết...nên bây giờ đôi lúc tôi "gai góc"! Dư âm của gai xương rồng còn sót lại...


25.11.2017 - TT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét