Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

KÝ ỨC...THU


KÝ ỨC...THU

Hình như trời sắp sang Thu...

Chiều nay lang thang đi dạo chợt thấy hàng cây bên đường đã có vài chiếc lá đã đổi màu. Sáng sương đọng trên lá cũng nhiều hơn. Nơi quê hương thứ hai của tôi bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông rất rỏ ràng. Ngày còn ở Việt Nam tôi hay đọc những bài thơ, nghe những bài hát về mùa Thu với những chiếc lá vàng rơi, cơn mưa buồn lất phất...

Em không nghe rừng Thu
Lá Thu rơi xào xạc
Con Nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô...
(Tiếng Thu - Lưu Trọng Lư)

Viết sao thì mình hay vậy chớ lúc đó tôi không tưởng tượng được cái cảnh đạp trên lá vàng khô nó như thế nào. Qua đến đây rồi tôi mới biết mùa Thu đẹp ra sao.
Mặc dù bốn mùa đều có cái đẹp riêng của nó nhưng tôi vẫn thích cái đẹp của mùa Thu nhất. Vào Thu ánh nắng không còn gắt gao như lúc hè, không còn rực rỡ mà đậm đà hơn, ấm áp hơn. Sáng sớm sương nhiều và trời bắt đầu lạnh. Đẹp nhất là những con đường với hàng cây đầy lá. Những chiếc lá đã thay áo, không còn xanh mượt mà đủ các màu vàng, cam, đỏ.
Mùa Thu là mùa của thi nhân! Những cơn mưa bàng bạc, những chiếc lá bay bay theo cơn gió nhè nhẹ và cả những sớm mù sương! Tất cả mờ mờ ảo ảo man mác buồn! Niềm cảm xúc cứ thế mà tuôn trào dệt nên những bài thơ, bản nhạc ca ngợi mùa Thu.

Mùa Thu mang cho tôi nhiều nỗi nhớ! Nhớ những chiều đi trong rừng Thu, chân đạp trên lá vàng khô xào xạc, tay trong tay với người tôi yêu. Nhớ những sớm sương mù lành lạnh lười biếng dậy, rúc mình trong chăn, trong vòng tay ấm áp thân thương. Nhớ những cơn mưa rỉ rã, không đi đâu được ngồi co ro trên ghế, nhâm nhi ly rượu trên tay, thả hồn vào tiếng nhạc cổ điển tuyệt vời! Có những cái đã trở thành ký ức, riêng mùa Thu vẫn còn đó, vẫn đẹp quyến rũ!

Và mùa Thu đã mang tôi đến với thơ văn, mang tôi trở về với tiếng mẹ đẻ lúc thuở còn nằm nôi, khơi dậy trong tôi những cảm xúc đã chìm sâu trong tiềm thức với nỗi đau biệt xứ!
Trong một chiều Thu lang thang một mình nhìn những chiếc lá hồng hồng đỏ đỏ nằm ven đường tôi chợt buồn lâng lâng! Nhặt chiếc lá mang về, đêm trăn trở không ngủ được, tôi viết câu thơ đầu tiên trong đời...
"Ta về nhặt lá thu rơi..."

Nhặt lá Thu rơi và nhặt lại nửa mảnh đời mà tôi đã hơn 37 năm đánh rơi nơi đất khách!
Tôi bước đến với thơ như vậy! Với tất cả nỗi đau chôn chặt nhiều năm. Tôi bở ngở, choáng váng, gần như tuyệt vọng khi tìm thấy lại chính mình. Như đứa trẻ vừa biết đi, tôi chập chững, dò dẫm từng bước một. Mỗi bước là một nỗi đau, nỗi nhớ! Nhớ quê hương, nhớ xóm giềng, nhớ bạn bè...nhớ tuổi thơ đã đánh mất! Tôi đem niềm đau của nửa đời lưu vong, của những cuộc tình dang dở, những khắc khoải mong chờ, nỗi cô đơn của những đêm dài đăng đẳng vào lời thơ. Thơ tôi không hay, không vần điệu nhưng là tiếng lòng tôi. Tôi đã trở về, về lại với quê hương qua ngôn ngữ, lần mò từng câu từng chữ, nhưng tôi đã về. Thơ văn là người bạn cho tôi tâm sự từ mười tháng qua. Tôi đã trở về nhà và không còn cô đơn...

Ngoài trời mưa đang rơi...Sáng mai chắc sẽ có thêm một ít lá vàng! Mùa Thu đang nhè nhẹ đến, êm đềm và quyến rũ...

05.09.2017 - TT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét